Giọng nói nghi ngờ, than thở, cảm thán liên tục vang lên cả tiệc rượu. Không còn phân biệt tiền bối, hậu bối, mọi người đều hòa mình trong Hằng Nhạc.
Diệp Thành buông thả bản thân, cầm vò rượu đi đến đâu uống đến đó! Sau khi đi một vòng sinh tử, lại có thể về đến nhà khiến hắn cảm động muốn khóc.
Tại đỉnh núi Giới Minh của Minh Giới, Minh Đế với Đế Hoang đứng lặng.
Màn nước giữa không trung là hình ảnh của Hằng Nhạc Tông, tất cả mọi người thấy rất rõ.
“Đó là quê hương của hắn à?”, Bạch Chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm, lâu lắm rồi nàng ta mới thấy Diệp Thành cười thoải mái như vậy.
“Cửa ải này đã lén lút đánh cắp ký ức trong đầu khi hắn đang lơ là, rồi tại ra ảo ảnh về quê hương”. Minh Tuyệt suy nghĩ rồi nói.
“Vấn đề khó giải quyết nhất, hắn hoàn toàn không nhận ra… Hắn vẫn còn đang ở trong Lục Đạo Luân Hồi, nhưng nghĩ mình đã qua cửa trở về quê nhà”.
“Hắn chịu muôn vàn đắng cay thế là muốn về nhà, hình ảnh hôm nay chính là ước mơ hắn đã tha thiết mong chờ. Cho nên, hơn nửa phần đã bị lạc trong đó rồi”.
“Năm đó, sư tôn cũng thua ở Nhân Gian đạo này à?”, Bạch Chỉ thì thào tự hỏi, im lặng nhìn bóng lưng Đế Hoang.
Cửa ải này thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655668/chuong-2762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.