Lục Đạo Luân Hồi, mặt đất khô cằn tối đen, cô độc vô biên.
Diệp Thành bước đi một mình, nhỏ bé như một con kiến, năm tháng phong trần đã khiến hắn mờ mịt, tấm lưng cô độc gầy gò hiu quạnh.
Lần này ra đi đã không biết bao nhiêu năm, thời gian cũng trở nên cổ xưa rồi.
Xa xa, hùng ải sừng sững lại xuất hiện, uy nghiêm và lạnh lẽo, ba chữ lớn tàn khốc nhiễm màu tang thương: Súc Sinh Đạo.
Diệp Thành chống cây gậy dừng chân ở dưới ải, hồi lâu không cử động.
Năm đó chưa đầu thai vào Súc Sinh Đạo, nhưng hôm nay nhất định phải bổ sung vào, đường về nhà quá nhiều trắc trở, hắn đã quen rồi.
Quên đi thời gian, quên hết nỗi đau, mọi thứ đều tê dại, khi nhìn thấy quan ải một lần nữa, vẻ mặt hắn không hề có chút dao động.
Nhìn một hồi, hắn thu lại tầm mắt, đi vào quan ải.
Rơi vào tai là tiếng chó sủa, gà gáy, bò rống, cừu kêu be be, còn có tiếng sói gầm... như sóng như biển
Đây là thế giới của súc sinh, xác thối rữa, phân và nước tiểu, xương, mùi hôi thối đầy thế giới, bẩn thỉu nhưng cũng đẫm máu.
“Súc Sinh Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi, trăm năm chịu đựng nỗi đau làm súc sinh”.
Cùng với âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655665/chuong-2759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.