Triệu Vân đi, Tần Mộng Dao cũng thất thểu ra về, nước mắt không ngừng rơi, chảy trên gò má xinh đẹp đầy thê lương của nàng ta.
Haiz! Diệp Thành thở dài thầm nghĩ, cuộc chia tay này quá đau lòng.
Tạo hóa trêu người, một cuộc tình nên có kết thúc đẹp đẽ, lại trở thành cảnh tiêu điều, ký ức để lại càng đau lòng.
“Ngươi có ba ngày, ba ngày sau ngô tống ngươi vào đường Luân Đạo Luân Hồi”. Đế Hoang nhấp ngụm trà, từ từ nói.
“Rõ”. Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi.
Hắn không quay về Quỷ Thành, mà bay lên trời đến Diêm La Điện. Ba ngày nữa đi rồi, nên hắn muốn đến đó tạm biệt Phán Quan.
Hắn nhớ Phán Quan không đối xử tệ với mình.
Không biết lần thứ mấy hắn rơi trước điện Diêm La, nhìn ba chữ Diêm La điện trước mắt mà rơi vào trầm tư, suy nghĩ cũng hỗn loạn.
Một năm trước khi hắn vào điện này, vẫn chỉ là một hồn phách.
Lúc đó hắn ngây ngốc, u mê nên bị phán cho vào súc sinh đạo. Đến giờ nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy buồn cười, người ghi chép sổ sinh tử thật sự đã cho hắn một chút mặt mũi.
“Chào Hoang Cổ Minh Tướng”. Quỷ Vương đang bảo vệ điện lập tức cung kính chào.
Diệp Thành mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655656/chuong-2750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.