Chương trước
Chương sau
 Xong việc tên này ôm bầu rượu hít sâu một hơi, trên miệng bầu còn lưu lại mùi hương của Tần Mộng Dao.  

 

 

Tám Minh tướng khác cũng tiến lên, vây quanh.  

 

 

Tần Mộng Dao tức điên, gương mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, đôi mắt lấp lánh nhen nhóm hai ngọn lửa.  

 

 

“Oa, thơm quá!”, 9 tên ti tiện, không hề biết xấu hổ.  

 

 

Họ cầm lấy bầu rượu của Tần Mộng Dao, ngửi lấy ngửi để, trông hèn mọn bỉ ổi vô cùng.  

 

 

“Có ngứa tay không?”, một Minh tướng nhìn thoáng qua Bạch Chỉ bên cạnh.  

 

 

“Ngứa!”, Bạch Chỉ lau máu tươi bên khoé miệng, đi sang kia, vén ống tay áo, như cọp cái mới nhập vào vậy.  

 

 

“Làm gì? Các ngươi làm gì vậy?”, 9 người la lối.  

 

 

Minh Tuyệt và Bạch Chỉ không lên tiếng, dùng hành động thể hiện.  

 

 

Một người là đồ đệ của Minh Đế, một người là đệ tử của Đế Quân, đánh cho 9 tên ti tiện kia nằm sấp.  

 

 

Hình ảnh sau đó ‘đẹp’ khỏi nói, tiếng hét thảm thiết không ngừng.  

 

 

Mọi người ở bên cạnh nói mấy lời thấm thía.  

 

 

Minh giới đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhóm người già rất vui mừng.  

 

 

Tần Quảng Vương xoa mi, 9 tên Minh tướng này đúng là làm ông ta ‘nở mày nở mặt’.  

 

 

Cũng may là đang có đại chiến, bằng không ông ta sẽ đánh cho 9 tên này tơi bời, đánh không chết không thôi.  

 

 

“Đám này ở chư thiên vạn vực thì đúng toàn là nhân tài bảo bối”, v ở cạnh, cười nhìn Diệp Thành.  

 

 

“Còn kém một chút!”, Diệp Thành ngửa đầu nốc một ngụm rượu.  

 

 

Nói thật, nếu bàn về  nhân tài, Đại Sở có đầy, như Hùng Nhị và Tạ Vân thì đứng đầy cả phố.  

 

 

Sau một ‘tiểu phẩm’, 9 Minh tướng ỉu xìu.  

 

 

Họ ngồi cạnh nhau, mặt xanh tím, mắt gấu trúc, đầu như đầu heo, máu mũi lau hoài không hết.  

 

 

Giờ mới chịu thành thật ngoan ngoãn như con cừu non.  

 

 

Có Đế binh là thật nhưng họ vẫn kém xa Minh Tuyệt và Bạch Chỉ.  

 

 

Tu La Hải hiếm khi mới trở nên yên bình lại, gió âm tà tàn phá bừa bãi.  

 

 

Trong khi chờ đợi, Kình Thiên Ma Trụ tiếp tục chấn động, đại quân Minh giới lập tức tỉnh táo, 9 Minh tướng cũng đứng dậy.  

 

 

Nên quậy thì quậy, nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc.  

 

 

Phương xa, sương ma cuồn cuộn, Thiên Ma tuôn ra như biển.  

 

 

Số lượng lần này là nhiều nhất, khoảng 40-50 triệu binh, đều mặc áo giáp, tay cầm chiến giáo, mặt mày dữ tợn.  

 

 

9 Ma Quân, đứng giữa trời, dáng vẻ bệ vệ.  

 

 

Sau lưng là 4-50 triệu quân, ngay ngắn trật tự, xếp thành hình vuông, đứng đầy mười dặm.  

 

 

“Khí tức này không phải là chư thiên”, một Ma Quân quan sát chung quanh, u ám thế này thì khá giống ma vực của Thiên Ma.  

 

 

“Đây là Minh giới!”, một Ma Quân khác trầm giọng nói.  

 

 

“Dù là nơi nào thì máu tươi vẫn là thứ tuyệt vời nhất!”, một Ma Quân tóc đỏ liếm môi, trong mắt lấp loé tia sáng âm u.  

 

 

“Đại quân Thiên Ma của ta đâu?”, một Ma Tướng nghi ngờ.  

 

 

Câu này thốt ra mới làm nhóm Ma Quân phát hiện.  

 

 

Chỉ lo nhìn mà họ đã quên chuyện này, nãy giờ đã có 9 đợt ra quân, mấy chục triệu người mà mẹ nó... chạy biến đâu hết rồi?  

 

 

Nhất thời, một cảm giác không tốt tràn ngập.  

 


“Sao có thể chứ?”, sắc mặt Ma Quân tóc đỏ vô cùng khó nhìn.  

 

 

“Không có gì là không thể cả!”, một tiếng cười to vang lên, là một Chuẩn Đế của Minh giới, trong tay cầm đại đao dính máu bước ra từ sương mù.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.