Chương trước
Chương sau
 

 Ông ta vừa dứt lời, mọi người đã thấy Kình Thiên Ma Trụ run lên, sương mù âm u cuồn cuộn ào ra cuốn theo đống Thiên Ma đen nghìn nghịt. Trông số lượng này thật khổng lồ.  

 

Ma quân, ma tướng, ma binh đều có ở đây, bọn chúng mang theo đôi mắt đỏ hồng, ngang ngược khát máu, sát khí u ám ù ù thổi quét, tàn sát ngút trời.  

 

 

“Khí tức này đúng là sảng khoái”. Một Ma Quân Thiên Ma Vực thích ý hít lấy hít đỡ không khí xung quanh với vẻ mặt đầy tận hưởng.  

 

 

“Đám này là sao?”. Đại quân Minh Giới nhíu mày, bởi họ chưa từng gặp Thiên Ma, mà cũng không biết bọn chúng chui ra từ đâu.  

 

 

“Trận xâm lược của Dị Vực đúng là khổng lồ”.  

 

 

“Dù sao không có kẻ nào mang cấp Đại Đế, kéo cả đám như kiến thế cũng toàn là đám hiến mạng”.  

 

 

“Cược thế nào đây, thi xem ai giết địch đến cây cột đen kia trước à?”. Minh Tuyệt nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, Triệu Vân và Bạch Chỉ.  

 

 

“Giết”. Diệp Thành không đợi Triệu Vân với Bạch Chỉ đáp lời, đã bước vào Tu La Hải, cũng là kẻ đầu tiên nhào vào đại quân Thiên Ma mà chém giết.  

 

 

Minh Tuyệt ngượng ngùng thầm nghĩ, tên này nôn nóng quá, mình còn chưa nói bắt đầu mà?  

 

 

Nhưng hắn ta nào biết mối thù giữa Diệp Thành với Thiên Ma, hắn nhịn nhục đến bây giờ đã là quý lắm rồi.  

 

 

“Vậy còn nói gì nữa, nhào vô!”. Khí thế của Triệu Vân lập tức tăng vọt lên cao nhất rồi đan chéo với Đế Đạp pháp tắc, khiến uy áp tỏa ra trên người hắn thật khủng khiếp.  

 

 

“Giết”. Bạch Chỉ chỉ thốt lên một tiếng lạnh lùng đã không màn gì nữa, nhào vào trận chiến.  

 

 

Đương nhiên, Minh Tuyệt không muốn mất khoảnh khắc tỏa sáng của mình. Bóng dáng hắn ta thoắt cái mờ đi, chỉ một bước đã đuổi sát bên cạnh hai người đi trước, vung chiến kích đang cầm như một Chiến Thần.  

 

 

“Giết”. Diêm La của mười điện cũng hừ lại, xách ra vũ khí bản mệnh của bản thân kéo đại quân Minh Giới ùn ùn nhào vào trận chiến như một đại dương sâu thăm thẳm đang trào đến.  

 

 

Minh Đế với Đế Quân lại đứng im, họ lười ra tay với đám binh tôm tướng cá này.  

 

 

Hai người lần lượt ẩn vào trong không gian, nhập vai làm một thợ săn. Họ muốn làm mèo rình chuột, đợi bắt Đại Đế Thiên Ma Vực.  

 

 

Chuyện này mà đồn cho người Chư Thiên biết, chắc chắn họ sẽ bị sợ đến đái ra quần.  

 

 

Chỉ có hai người tàn nhẫn như họ mới dám nghĩ cách bắt Đại Đế thôi.  

 

 

Mà chả có gì không được cả, dù sao một người cũng là Nhất Đế cổ xưa tại Minh Giới, một Đại Thành Thánh Thể từng đấu với Ngũ Đế, cho nên khi hai người hợp tác thì mất chuyện này cỏn con với họ thôi.  

 

 

Hết cách rồi, ai bảo họ nhiều người vậy chứ, nên cứ thích cái gì làm cái đấy đi.  

 

 

Tu La Hải, sau khi đại quân Minh Giới vào đã nổi lên một trận sóng to gió lớn. Mấy thứ mang danh cô hồn dã quỷ cũng bị khí thế của họ nghiền thành tro bụi.  

 

 

“Cường giả đâu ra mà nhiều vậy?” Đại trận của Minh Giới rất rộng lớn, ngay cả đại quân Thiên Ma nhìn thấy cũng phải bất ngờ thốt lên.  

 

 

Phải biết rằng nhóm họ chỉ mới là một đội đầu tiên, những nhóm khác vẫn chưa đến hết.  

 

 

Đại quân của họ thật sự đông như biển, nhưng đại quân của Minh Giới lại như đại dương, nếu cố gắng chọi thì họ phải đấu một với một.  

 

 

“Rút”. Ma Quân Thiên Ma Vực hét lớn, hạ lệnh lập tức rút quân.  

 

 


 

 

“Hộ giá”. Ma Quân tóc tím gào lên với đôi mắt mang theo sự sợ hãi.  

Thằng nhãi này lui vào đám người rồi, chỉ đẩy mấy ma binh, ma tướng gần tay với nhất ra làm bia đỡ đạn cho bản thân, rồi trơ mắt nhìn họ chết thay mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.