Khi bức tranh càng giống Bạch Chỉ một chút, thì lòng hắn đã buông Sở Linh một chút rồi.
Từng chút một vẽ đến khi không còn là Sở Linh nữa, mà là Bạch Chỉ. Đến lúc đó, bản thân đã thật sự buông.
Từng nét bút hắn vẽ rất chậm và nặng như đang dùng dao khắc, tuy vẽ trên giấy lại khắc trong lòng, từng nét bút đau đớn muốn bật khóc.
Vẽ lại vẽ, người lại tiếp tục quên, nước mắt tiếp tục rơi.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, hắn không biết vẽ bao nhiêu tranh. Cho đến mỗi cây trúc đều treo toàn bức vẽ của người kia.
Thời gian đó, hắn đang lột xác, niết bàn từ trong tình kiếp.
Mà tâm cảnh buồn tẻ của Bạch Chỉ cũng dần dần yên tĩnh như nước.
Ý tốn của sự tôn không ai đoán được, giờ nàng ta đã hiểu. Trong lúc nàng ta nhắm mắt đã đột phá cảnh giới, từ Thánh Nhân bước đến chuẩn Thánh Vương.
Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, nàng ta lại mở mắt đầu tiên.
Trong đôi mắt tràn đầy vui sướng, cửa ải này đã cản bước nàng ta một trăm năm rồi.
Nàng ta mang theo sự vui vẻ trong lòng nhìn sang Diệp Thành, lần này đột phá được chướng ngại, nên cảm ơn hẳn. Chuyện này đúng là cơ duyên, trời sắp đặt cho mà.
Nàng ta lại thấy Diệp Thành nhắm hai mắt vẽ tranh, khỏe mắt chảy lệ lại không không được mà rơi xuống, làm người ta thương thay.
Trong đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt của nàng ta, lại có thêm một chút thương xót.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655630/chuong-2724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.