Chương trước
Chương sau
 Bầu trời tối tăm bị tiên pháp hai bên làm cho bừng lên ánh sáng rực rỡ như pháo hoa đầy trời.  

 

Máu tươi vương vãi, từng luồng máu bắn ra, có vàng có tím, rơi khắp không trung, tấn công lẫn nhau.  

 

 

“Ta nói rồi! Cuộc chiến quá xuất sắc, không thua Triệu Vân và Minh Tuyệt!”, quần chúng ngửa đầu, ánh mắt rạng rỡ.  

 

 

Nhiều người không quên liếc sang Triệu Vân và Minh Tuyệt.  

 

 

Trận chiến của hai người đã quá nổi bật, chiến đấu đỉnh cao, khiến Minh giới sôi sục, nhiều người chạy tới xem.  

 

 

Nhưng hôm nay, hai người lại đang xem cuộc chiến khác, không ai nói gì, chỉ yên tĩnh quan sát.  

 

 

Triệu Vân còn đỡ, làm lơ Bạch Chỉ, chỉ nhìn Diệp Thành, ở cả hai vũ trụ, Diệp Thành là người duy nhất làm hắn ta thấy kiêng dè.  

 

 

Minh Tuyệt xấu hổ, hắn ta kiêng kỵ Diệp Thành, cũng e dè Bạch Chỉ, hai tên yêu nghiệt, kẻ này bá hơn kẻ kia.  

 

 

Diệp Thành và Triệu Vân, tương lai rời khỏi đây, mà đối thủ của hắn ta cũng chỉ còn Bạch Chỉ.  

 

 

Hắn ta là đồ đệ của Minh Đế, từ nhỏ học đạo, quá trình thuận lợi.  

 

 

Còn Bạch Chỉ là đệ tử của Đế Quân, cũng được tới truyền thừa tối cao.  

 

 

Họ như hai mặt trời của Minh giới, toàn thân đều là truyền thừa đỉnh cao, nhưng chưa từng đánh nhau bao giờ.  

 

 

Hôm nay coi như là lần đầu hắn ta thấy Bạch Chỉ thể hiện chiến lực đỉnh cao.  

 

 

Hắn ta tự nhận mình không thể hoàn toàn áp đảo Bạch Chỉ, khi đánh nhau, cả hai sẽ gần như là cùng chết, là kẻ thù mạnh thật sự.  

 

 

“Ngươi nói xem, Bạch Chỉ và Diệp Thành, ai sẽ thắng?”, bốn phương nổi lên tiếng bàn tán.  

 

 

“Đồ đệ của Đế Quân, đạo pháp cao thâm, ta cược là nàng thắng!”  

 

 

“Hoang Cổ Thánh Thể, vô địch cùng cấp, không có lý nào sẽ thua”.  

 

 

“Ta thì nghiêng về phía Diệp Thành, thần thoại của thánh thể không phải đùa, đều dùng vũ lực đánh ra tới!”  

 

 

“Sau này ngoan ngoãn một chút, đừng chọc con mụ Bạch Chỉ kia!”, Viêm Minh Tướng ho khan, lướt những Minh tướng khác.  

 

 

Không cần nói, tám người kia đều sẽ ngoan ngoãn.  

 

 

Có thể đánh không phân thắng bại với t thì Bạch Chỉ này cũng đáng sợ, nếu chọc điên nàng ta thì sẽ không có kết cục tốt.  

 

 

“Không biết có thể bàn với Đế Quân là cho ta mượn đồ đệ cưng của ông ấy vài ngày không!”, Lôi Minh tướng ho khan.  

 

 

“Tới đây, đặc sản của nhà ta, tìm hiểu một chút!”, Minh tướng khác đưa cho hắn ta một bọc nhỏ rồi vỗ vai.  

 

 

Mẹ nó... tên này đúng là bị sắc đẹp che mờ lý trí!  

 

 

Đồ đệ Đế Quân mà ngươi cũng dám dùng? Có thể dùng à? Dù Đế Quân đồng ý, ngươi dám đưa Bạch Chỉ lên giường à?  

 

 

Không dám, Lôi Minh tướng ho một tiếng, hắn ta sợ bị đánh chết!  

 

 

Mọi người đang tám nhảm, trong không trung truyền tới tiếng rồng ngâm và phượng hót khiến toàn bộ đều mở thiên nhãn.  

 

 

Trên trời cao, Bạch Chỉ hoá thành phượng hoàng.  

 

 

Mà Diệp Thành hoá thành chân long, lượn quanh cửu thiên.  

 

 

Một rồng một phượng đấu pháp trên không, phượng hoàng tắm lửa hót vang, chân long gầm gừ, trên trời vỡ ra một cái hố đen.  

 

 

Hai người đánh nhau quá ư là xuất sắc, đánh từ bắc sang nam rồi từ nam về bắc, đông sang tây không ngừng thay đổi.  

 

 

Diệp Thành dính máu phượng, Bạch Chỉ dính thánh huyết.  

 

 

Quyết đấu của thế hệ trẻ, xuất sắc mà cũng thảm thiết, thiên kiêu tranh hùng.  

 

 

Cuối cùng Bạch Chỉ vẫn thua, ngã từ trên không xuống.  

 

 


 

 

“Ngày xưa, đồ đệ của Minh Đế bị Triệu Vân đánh ngã!”  

“Hiện giờ, đồ đệ của Đế Quân bị Diệp Thành đánh bại!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.