Chương trước
Chương sau
Minh giới âm u bỗng có thêm những đoá hoa rực rỡ.  

 

 

Sở Linh ngẩng đầu, ánh mắt mê ly.  

 

 

Nàng vươn tay ngọc như muốn sờ lên không trung, đoá hoa có vẻ xa xôi, vươn tay cũng không thể đụng.  

 

 

Chỉ trong tích tắc, tâm hồn thiếu nữ cũng trở nên muôn màu muôn vẻ như đoá hoa đầy trời kia.  

 

 

Hình ảnh mộng ảo, mọi người trong quỷ thành đều ngước lên, đặc biệt là phái nữ, mắt đều say mê.  

 

 

Pháo hoa đầy trời rất giống khi họ còn sống.  

 

 

Nhìn như rực rỡ nhưng chỉ trong chớp nhoáng, thăng hoa hào nhoáng, kết thúc ảm đạm, không để lại dấu vết gì trên thế gian.  

 

 

“Thật lãng mạn!”, không ít lão minh tướng khoanh tay, đứng nhìn hai người Diệp Thành trên mái nhà.  

 

 

“Ta đã nói rồi! Hoang Cổ Minh Tướng biết chơi lắm!”  

 

 

“Nhìn thánh thể người ta đi! Khả năng cua gái đúng là cao tay!”  

 

 

“Bắn pháo hoa ở âm phủ, đúng là lạ!”  

 

 

“Đẹp không?”, Diệp Thành cười hỏi.  

 

 

Sở Linh cười đáp lại, gương mặt xinh đẹp áp lên vai Diệp Thành, ngón tay cứ vươn ra không trung.  

 

 

Sự lo lắng lúc trước đã không còn, lần đầu bắn pháo hoa là vì nàng, nó sẽ vĩnh viễn khắc vào trong ký ức.  

 

 

Bất chợt, một tia tiên quang xẹt qua bầu trời.  

 

 

Tiên quang tới từ núi Giới Minh, do Đế Hoang đánh ra, chui vào trong ấn đường của Sở Linh, mở ra phong ấn của nàng.  

 

 

Cơ thể Sở Linh run lên, ký ức ngày xưa ùa về.  

 

 

Nàng tên Sở Linh, là phong chủ của Ngọc Nữ Phong, là sư phụ của Diệp Thành, còn có một người chị gái tên Sở Huyên, họ đều yêu Diệp Thành.  

 

 

Về rồi, tất cả đã về, chuyện cũ về quê hương, thăng trầm của Đại Sở đều đã quay lại!  

 

 

Nàng còn sống, sống ở Minh giới, chờ ở địa phủ đã 300 năm, được Đế quân dạy bảo, làm thần cầu Nại Hà.  

 

 

Trong ký ức còn có vài hình ảnh, có vui có buồn, đau khổ, có chư thiên vạn vực, có cố hương Đại Sở.  

 

 

“Còn muốn coi không?”, Diệp Thành hỏi, hiển nhiên chưa nhận ra được sự thay đổi của nàng, hắn còn đang phất tay tạo pháo hoa.  

 

 

Sở Linh ở cạnh kinh ngạc nhìn Diệp Thành, gương mắt hắn đã già nua, sự tiều tuỵ khắc vào trong linh hồn.  

 

 

Trong nháy mắt, hai mắt nàng đẫm lệ, tay run rẩy bụm lấy mặt Diệp Thành, lệ mông lung.  

 

 

Nàng không thể tin nổi, Diệp Thành của nàng đang ngồi cạnh bên nàng.  

 

 

Nó như giấc mơ, còn hư ảo hơn pháo hoa kia.  

 

 

Trước khi tỉnh mộng, nàng nằm trong lòng hắn, nói lời tâm tình, hẹn nhau ở kiếp sau tiếp tục tình duyên.  

 

 

Sau khi mộng tỉnh, nàng ở cạnh hắn, vẫn là Diệp Thành kia, đang bắn pháo hoa vì nàng.  

 

 

“Linh... Linh nhi?”, Diệp Thành giật mình, thử gọi một tiếng, nàng khóc vẫn làm hắn buồn như xưa.  

 

 

“Là ta!”, Sở Linh nghẹn ngào, nhào vào lòng Diệp Thành.  

 

 

“Ta là Sở Linh, là Sở Linh nhi!”, Sở Linh khóc không thành tiếng, hai tay dùng sức ôm như muốn làm hắn hoà vào mình, nước mắt thấm ướt quần áo, nàng tham lam nghe ngóng tiếng tim đập của hắn.  

 


Suốt 300 năm, một vòng luân hồi lớn.  

 

 

Hắn đợi giây phút này quá lâu, chờ tới mức tim mình cũng già cỗi.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.