Tần Quảng Vương ngày nay có thân thể bằng người bình thường.
Vẫn còn nhớ lần Diệp Thành quấy nhiễu luân hồi, đầu của hắn cao bằng một người, thân hình như một ngọn núi khổng lồ, đôi mắt như vò rượu, đầu đội trời chân đạp đất, trước mặt ông ấy, Diệp Thành giống như một con châu chấu.
Nhưng dù vậy, khí thế của Diệp Thành vẫn không hề suy yếu.
Đế đã từng chém, ám khí của đế ở trong cơ thể, cái gọi là uy thế không thể áp chế được hắn, đòn ra oai đầu phủ cũng không dễ sử dụng.
“Đến tìm bổn vương, là vì chuyện gì?”, Tần Quảng Vương cúi đầu nhìn xuống, thanh âm như sấm vang, khiến đại điện rung chuyển.
“Thuộc hạ thỉnh cầu Tần Quảng Vương hạ một mệnh lệnh để tân nhiệm thần cầu Nại Hà theo thần rời đi”. Diệp Thành củi đầu nói.
“Lý do”. Tần Quảng Vương bình tĩnh vuốt râu nói.
“Nàng là thê tử của ta, ta muốn mang nàng đi." Diệp Thành thẳng thắn nói, nhìn thẳng về phía Tần Quảng Vương với ánh mắt chân thành.
“Thê tử?”, Tần Quảng Vương nhướng mày, vẻ mặt đặc sắc giống như phán quan và Vô Thường hôm đó.
Ông ta chưởng quản điện thứ nhất, mọi chuyện lớn nhỏ ở âm tào địa phủ đều biết, nhưng ông chưa từng nghe nói thần cầu Nại Hà thành thân, điều này thực sự mới mẻ.
“Vẫn mong Diêm La thành toàn”. Diệp Thành lại chắp tay nói.
“Thần cầu Nại Hà do ta thân phong, hiện tại nói thu hồi là có thể thu hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655588/chuong-2682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.