“Đến đây, ta cho ngươi xem một thứ hay ho”. Diệp Thành cười nham hiểm, lấy ra một mảnh ký ức tinh thạch từ trong ngực.
Bên trong tinh thạch đương nhiên là cảnh Sở Linh đang ngủ.
Sở Linh cầm lấy, dùng ngón tay mở ra, khi nhìn thấy hình ảnh ở bên trong, lập tức nổi điên, cầm lấy ký ức tinh thạch ném về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không hề né tránh, thánh thể rất mạnh mẽ, ký ức tinh thạch chạm vào liền vỡ vụn, hóa thành từng tia pháo hoa.
“Cút đi”. Sở Linh nóng mắt, không biết là xấu hổ hay là tức giận, chỉ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất, chui vào hóng mát.
Hình tượng của nàng đã bị Diệp Thành phá hủy hoàn toàn.
Diệp Thành chỉ cười hi hi, bộ dáng tức giận của Sở Linh cũng rất đáng yêu, nàng ở kiếp trước cũng là độc nhất vô nhị.
“Đường đường là Hoang Cổ Minh Tướng, ngươi rất rảnh rỗi sao? Không đi kiếm công đức lại chạy đến cầu Nại Hà chụp lén ta”. Sở Linh mắng mỏ.
“Tán gái cần phải có quy trình, kiến thức này sâu rộng uyên thâm”.
“Cút đi”. Sở Linh thực sự nổi giận, đá một cước.
“Không nói những điều vô dụng nữa, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi ở cầu Nại Hà này đã hơn nửa năm, đã từng nghe qua tiếng trẻ con chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655583/chuong-2677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.