“Lão thất, đêm nay, ta phải đi đầu thai rồi”. Quỳ Ngưu mở lời, hít một ngụm khí.
“Vội vàng như vậy sao?”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, nhíu mày, không đến một canh giờ nữa là đến nửa đêm rồi.
“Diêm Vương đích thân ra lệnh, ta cũng không còn cách nào”. Quỳ Ngưu cười lắc đầu: “Sớm hay muộn rồi cũng phải đi thôi”.
Nói đến đây, Quỳ Ngưu xoay người vỗ vai Diệp Thành: “Lúc ngươi ở Nghiệt Hải, Đế Hoang tiền bối đã nói với ta, ngươi còn phải đợi thêm một thời gian, cho nên ta phải đi trước”.
“Đã đến giờ rồi, ta tiễn ngươi”. Diệp Thành mỉm cười.
Quỳ Ngưu cười, nhìn về phía Triệu Vân và Tần Mộng Dao.
Nói ra, ba người cũng coi như là quen biết, cũng được coi là duyên phận, lần đầu thai này, phần lớn kiếp này sẽ không có duyên gặp lại.
Cảm xúc chia ly đều mang theo một chút bi thương, hắn ta cũng vậy.
Tần Mộng Dao và Triệu Vân đều cười: “Đi đường thuận lợi nhé”.
“Sẽ thôi”. Quỳ Ngưu sải bước ra ngoài, quay lưng lại vẫy tay với hai người, chuyện này hắn ta đã nghĩ thông suốt, không còn lưu luyến gì.
Diệp Thành đi theo sau, bèn thuận tay trả lại bình rượu cho Quỳ Ngưu.
Từ khi Quỳ Ngưu đến Minh Giới, trong nửa năm hai huynh đệ đều chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655577/chuong-2671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.