Chương trước
Chương sau
 Hắn đang sử dụng Thôn Thiên Ma Công, cắn nuốt nghiệt duyên của ác long.  

 

Hắn đang ở trong bụng ác long nên nghiệt duyên là thứ tạo ra sự uy hiếp cho hắn lớn nhất. Sức mạnh vô hình của nó có thể ăn mòn nguyên thần của hắn, rất đáng sợ.  

 

Còn Thôn Thiên Ma Công lại vô cùng biến thái, nó vừa có thể nuốt trời mà cũng có thể nuốt chính bản thân. Nó có thể cắn nuốt tất cả mọi vật trên thế giới này, trong đó có cả nghiệt duyên.  

 

Hắn điên thật rồi, hắn là kẻ điên vì chưa có kẻ nào dám nuốt nghiệt duyên như hắn.  

 

Hắn là bị ép cắn nuốt nghiệt duyên, bằng không hắn sẽ bị nghiệt duyên tiêu diệt. Dù sao đã biết kết quả thế, thôi thì hắn ra tay trước.  

 

Hắn cũng không biết nuốt nghiệt duyên rồi sẽ gặp tình huống gì.  

 

Nghiệt duyên nhập vào cơ thể, cũng dẫn theo sức mạnh vô hình. Nhưng sức mạnh của nghiệt duyên lại chạy tán loạn trong cơ thể của hắn.  

 

Gương mặt của hắn đau đớn đến vặn vẹo, trong nghiệt duyên chứa ác niệm, tà niệm và oán khí, hắn phải kiên định, suýt tí nữa là thất bại rồi.  

 

Hắn ổn định tinh thần, vừa nuốt vừa dọn đi những tạp niệm trong đó.  

 

Trên Thôn Thiên Ma Công lại tăng lên sức mạnh luân hồi, sức mạnh trong nghiệt duyên bị hấp thụ. Còn mấy thứ giống như là ác niệm thì bị loại bỏ sạch sẽ.  

 

Trong lúc hắn đang cắn nuốt thì cũng phải cảm thán là sức mạnh của nghiệt duyên đúng là có một không hai.  

 

Nó vừa thần bí vừa kỳ diệu, giống hệt như Niệm lực của nhà Phật  

 

Niệm lực của nhà Phật cũng là một nguồn sức mạnh vô hình không bao giờ cạn. Hắn từng nếm thử niệm lực nhà Phật nên giờ không thấy sức mạnh của nghiệt duyên đáng sợ nữa.  

 

Sức mạnh này tuy vô hình nhưng lại ở trong trời đất, đúng là một nguồn sức mạnh thần bí không thể nói rõ và cũng không thể nào tìm được cái cán của chuyện này.  

 

“Hèn gì ngay cả Đại Đế cũng khó diệt nó”. Diệp Thành lẩm bẩm trong khi nhắm mắt, cảm nhận tâm cảnh của hắn đang thăng hoa nhờ sức mạnh của nghiệt duyên.

 

Bên ngoài Nghiệt Hải, những người đến xem càng ngày càng đông. 

Một mảng đen sì, đứng đầy nơi đó, cũng đứng rất nhiều ở bầu trời. 

Tiểu quỷ lẫn Minh Tướng đều ở đây, dường như ngửi được khí tức của Thiên Minh Tướng ẩn nấp ở trong đám đông, nhàn nhã đứng ở đó. 

Sương mù bao phủ Nghiệt Hải, sóng cao vạn trượng, lần này đến lần khác nhấn chìm bờ biển, còn có ác quỷ bò lên bãi cát, than khóc thê lương. 

Nhìn những vị khách từng bước lùi về sau, bao nhiêu năm rồi, Nghiệt Hải lần đầu tiên có động tĩnh như vậy, nghiệt duyên day dứt, ai oán đang lặp lại. 

nói. 

“Chuyến này Diệp Thành phải tèo đời rồi”, không ít người 

“Trên bờ đã khủng bố như vậy rồi, đừng nói đến sâu bên trong Nghiệt Hải”. 

“Chưa chắc đã như vậy”. Có người nhẹ nhàng vung tay: “Đừng quên huyết mạch của hắn, đừng quên là ai đang che chở cho hắn”. 

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người vỗ đầu, nhận thức được mình đã thiếu sót điều gì, có Đế Quân ở đây, Diệp Thành chắc chắn không xảy ra chuyện gì. 

Sâu trong Nghiệt Hải, trong bụng ác long, Diệp Thành còn đang cắn nuốt nghiệt duyên, loại bỏ ác niệm, tà niệm và oán niệm, chỉ hấp thu sức mạnh nghiệt duyên. 

Dần dần, hắn phát hiện, cái gọi là sức mạnh nghiệt duyên là trong lúc thay đổi một cách vô tri vô giác dung nhập vào căn nguyên thánh thể của hắn. 

Mà theo sức mạnh nghiệt duyên không ngừng dung nhập, căn nguyên tăng lên từng chút, mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng vẫn đang làm tăng sức mạnh. 

Diệp Thành lộ ra vẻ mặt vui mừng, sức mạnh nghiệt duyên có thể cường hóa căn nguyên, cách thành chất dinh dưỡng cho căn nguyên, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. 

Nghĩ đến đây, hắn kiếm đủ lực, nuốt chửng càng mạnh mẽ. 

Làm hai việc cùng một lúc, vừa loại bỏ tạp niệm, vừa luyện hóa sức mạnh nghiệt duyên, căn nguyên thánh thể đang cuộn trào mãnh liệt, mạnh mẽ nuốt chửng. 

Thực tế chứng minh rằng, cho dù bị nuốt chửng, vật này vẫn không hề an phận. 

Ai cũng không nghĩ đến, hắn ở trong bụng của một con ác long cấp Đại Thánh, chẳng những không bị luyện hóa, ngược lại còn nhảy nhót tưng bừng. 

“Như vậy cũng tốt, ở đây, an toàn hơn so với bên ngoài rất nhiều”. 

Diệp Thành lẩm bẩm, thôn tính càng vui vẻ, không muốn ra ngoài nữa. 

Nếu thời gian cho phép, hắn không ngại ở đây tám mươi một trăm năm nữa. 

Hắn cao hứng nuốt chửng, nhưng ác long cấp Đại Thánh không yên ổn nữa rồi, nó quay cuồng ở trong Nghiệt Hải, tạo nên từng trận sóng to gió lớn. 

Khao khát muốn nôn Diệp Thành ra ngoài, nhưng tên Diệp Thành đó lại mặt dày không chịu. 

Hắn giống như một con sâu mọt, cho dù như thế nào cũng không ra ngoài, nuốt chửng lão tử, còn muốn nôn ra, không có cửa đâu. 

“Đã một tháng trôi qua rồi, Hoang Cổ Thánh Thể sao còn chưa đi ra”. Có người khoanh tay nói, đáng tiếc, không nhìn thấy bất kì thứ gì. 

“Rõ ràng là bị vây trong đó, không chừng đã chết rồi”. 

“Cũng không thấy Đế Quân ra tay”. Có người vô thức nhìn về phía hư vô. “Theo lý mà nói, Đế Quân đã biết rồi”. 

Trong tiếng nghị luận, sóng lớn Nghiệt Hải lại một lần nữa táp lên bờ, từng con cô hồn lệ quỷ bò lên bãi biển, than khóc thảm thiết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.