Những tiếng than khóc không ngừng, mang theo ma lực mị hoặc nhân tâm, khiến cho định lực, tinh thần của hắn cũng suýt nữa không giữ được.
Trong nơi tối tăm, còn có một cỗ sức mạnh gặm nhấm nguyên thần của hắn, mà sức mạnh này chính là nghiệt duyên, vô hình mà thần bí.
Chính là do nghiệt duyên tạo nên mới khiến cho không gian Nghiệt Hải hỗn loạn.
Hắn rõ ràng bị cuốn vào đây từ ngoài rìa Nghiệt Hải, nhưng hiện tại lại cách rất xa Nghiệt Hải, bị nuốt chửng vào nơi sâu nhất của Nghiệt Hải.
Còn thần thức của hắn cũng bị Nghiệt duyên ngăn cách, không biết hướng nào mới có thể đi ra ngoài, không hề có cảm giác phương hướng.
“Như vậy không vui đâu”. Hắn nhíu mày thật chặt, sắc mặt khó coi cực độ, biến cố như vậy thực sự không kịp trở tay.
“Chẳng lẽ là do ta giết quá nhiều ác long? Bị nghiệt duyên Nghiệt Hải nhắm trúng, mới nuốt ta vào đây?”
“Thực là vớ vẩn, kiếm chút công đức cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy”.
Diệp Thành thầm mắng, tâm niệm vừa chuyển, biến ra một bộ áo giáp, mặc lên người.
Đây là Nghiệt Hải, nguy hiểm trùng trùng, hắn - một Thánh Nhân cũng có thể bị chơi đến chết, nơi này không thể so sánh với bên ngoài.
Quả nhiên, từ Nghiệt Hải dưới chân có ác quỷ bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655566/chuong-2660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.