Diệp Thành hộc máu, hai chân cong xuống, gần như sắp quỳ xuống, uy áp cấp Đại Thánh quá mạnh mẽ.
Quỳ Ngưu thảm hơn, suýt hồn phi phách tán, nếu tám người kia không nương tay, hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
“Diệp Thành, muốn chết hay sao!”, trong hư vô mờ ảo, một tiếng quát lạnh mà uy nghiêm vang lên, là giọng của Phán quan!
“Hắn là huynh đệ của ta, mong Phán quan tha cho một lần, xin cho ta một chút thời gian!”, Diệp Thành cắn răng.
“Đừng nhiều lời, tới điện Diêm La gặp ta!”, Phán quan nói, giọng vang chín tầng trời, chấn đến mức không trung cũng vang lên tiếng ù ù.
Sau đó tám Huyền Minh Tướng lấy ra xích sắt, trói Diệp Thành và Quỳ Ngưu lại, kéo cả hai tới điện Diêm La.
“Lão thất, vẫn làm ngươi bị liên luỵ rồi!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Không có gì đâu, Phán quan dễ tính lắm”, Diệp Thành không khỏi cười nói, vẫn là câu kia, hắn không cho rằng Phán quan sẽ giết mình.
Hắn là nhân tài, dù cả địa ngục sập mà cũng không trị tội hắn, hiển nhiên hắn có giá trị đối với Minh giới.
Bằng không hắn cũng sẽ không dám năm lần bảy lượt xúc phạm uy nghiêm bên trên như thế.
Chẳng bao lâu sau, hai người bị mang tới điện Diêm La.
Phán quan ngồi ngay ngắn, Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên, trong điện còn có hai hàng Đầu Trâu Mặt Ngựa, mặt ai cũng nghiêm túc.
Người có vẻ mặt u ám nhất không phải Hắc Vô Thường mà chính là Phán quan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655529/chuong-2623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.