Chương trước
Chương sau
Hắn có lý do tin rằng, Sở Giang Vương chỉ cần nhẹ dúm lại, hắn liền sẽ biến thành một cục,dễ dàng hơn cả việc bóp chết một con châu chấu.

Thập Điện Diêm La đã phản ứng lại, mười đôi mắt lớn như vò rượu, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, cặp mắt vĩ đại hung thần ác sát.

Diệp Thành bị nhìn đến muốn tiểu ra quần, không dám thở mạnh ra tiếng.

Thập Điện Diêm La nhìn một lúc lâu, cũng không tìm ra nguyên cớ tại sao, ngoài hồn lực mạnh hơn những người khác, thì không có gì đặc biệt.

Nhưng chính gã này, đã uống hơn trăm bát canh Mạnh Bà.

Hơn nữa nhìn thần thái của thằng nhãi này, đâu giống như đã mất đi trí nhớ.

Cũng chính là nói, canh của Mạnh Bà không có tác dụng với hắn.

Chẳng lẽ, chỉ bởi vì hắn đê tiện, canh Mạnh Bà mới không xóa được ký ức của hắn? Chẳng lẽ, bởi vì hắn đê tiện, mới nhiễu loạn luân hồi?

“Vị đại ca này, ngươi kiềm chế một chút, đừng không cẩn thận mà bóp nát hàng của ta”. Diệp Thành cười ha hả nhìn Sở Giang Vương.

Một câu đại ca của hắn thiếu chút nữa đã chọc cười Sở Giang Vương.

Ông đây là Sở Giang Vương, một trong Thập Điện Diêm La, bao nhiêu năm rồi, ngoài các Diêm La khác, còn ai dám xưng huynh gọi đệ với ta.

“Bắt hắn vào mười tám tầng địa ngục, ta đi yết kiến Minh Đế”. Tần Quảng Vương bỏ lại một câu, xoay người biến mất.

“Không xuống địa ngục, ta không xuống địa ngục, ta phải đầu thai, ta phải làm súc sinh, ta còn rất nhiều lý tưởng chưa thực hiện”.

Một câu của Tần Quảng Vương, Diệp Thành cuống quýt, tay chân lại bắt đầu đập lung tung, chỉ còn thiếu một chút nữa.

Thập Điện Diêm La đều vuốt râu, ý vị sâu xa nhìn Diệp Thành, miêu tả của sổ Sinh Tử về hắn, rất chính xác.

Lý tưởng, muốn lý tưởng gì, súc sinh còn muốn lý tưởng?

“Ta không xuống địa ngục, ta muốn đầu thai”. Tiếng gào của Diệp Thành vang vọng cả Minh Giới, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng đều ngóc đầu lên.

“Cái gì mà đầu thai”. Sở Giang Vương hừ lạnh, lật bàn tay lại, ấn Diệp Thành xuống dưới nền đất, lôi thẳng một đường đến tầng địa ngục thứ mười tám.

Lúc này, Minh Giới mới yên tĩnh trở lại, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Mạnh Bà quỳ rạp ở đầu cầu, không dám làm ra bất kỳ tiếng động lớn nào, cơ thể già nua run run rẩy rẩy, cả gương mặt tái nhợt đến không còn một giọt máu.

Luân hồi bị nhiễu loạn, bà ta không thể tránh được trách nhiệm của mình, ở trên trách tội xuống, chắc chắn hơn phân nửa là bà sẽ bị ném vào trong địa ngục, bị nghiệp hoả nung khô.

“Mạnh Bà, bà già cả nên mắt mờ rồi à?”, Tống Đế Vương nhìn bà ta, giọng nói như sấm vang, lạnh băng đầy uy nghiêm khiến cho trời xanh cũng phải rung chuyển.

“Đã uống hơn một trăm chén canh Mạnh Bà, rõ ràng là có vấn đề, ngươi đường đường là thần của cầu Nại Hà, tại sao một chút manh mối cũng không tra ra được?”

“Thuộc… thuộc hạ biết tội”. Giọng nói của Mạnh Bà run rẩy, mồ hôi lạnh trút xuống như mưa, sợ trận thịnh nộ như sấm sét của các vị Diêm Vương.

Diêm Vương vừa rời đi, Mạnh Bà và Phán Quan lập tức như được đại xá.

Nói cho cùng thì cũng là vì sơ suất của hai người họ nên bây giờ mới gặp phải hoạ loạn.

Nhưng hai người bọn họ không thể hiểu được, Diệp Thành rốt cuộc là cái thứ quái gì.

Ở trong Sổ Sinh Tử chỉ phán hắn có hai chữ: bỉ ổi; canh Mạnh Bà cũng không có hiệu quả với hắn; ngay cả luân hồi thế mà cũng bị hắn làm nhiễu loạn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.