Thần Tướng và Cửu Hoàng đã đến, muốn nói lại thôi, chỉ có thở dài.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Khương Thái Hư cũng đã đến, lại yên lặng dừng ở cách xa trăm trượng, không nhịn được thở dài.
Trong tinh không thần quang không ngừng, Tạ Vân, Hùng Nhị, Dương Đỉnh Thiên, các tu sĩ Đại Sở đều đã đến, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ mỗi nắm tay đều đẫm máu, mỗi một đôi mắt, đều đỏ ngầu.... Diệp Thành chết rồi.
"Diệp Thành!". Tiếng kêu nghẹn ngào, từ phương xa mà đến, vang vọng tinh không, từng bóng hình xinh đẹp, từng đôi mắt đẫm lệ.
Đó là Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa và Hạo Thiên Thư Nguyệt, ra khỏi Thiên Huyền Bí Cảnh, thế nhưng lại nghe được tin dữ.
Còn chưa đến vùng tinh không kia, các nàng đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nước mắt chảy không ngừng, đau lòng quên đi cả năm tháng thời gian.
"Ngươi từng nói, muốn cưới bọn ta!". Nước mắt thê lương, chảy qua gương mặt xinh đẹp, làm người ta đau lòng làm cho người ta thương xót.
Tinh không, tĩnh mịch giống như chết, thời gian như dừng lại vào lúc này, cô ta ôm hắn, không nhúc nhích, giống như pho tượng.
Thật đúng là trời xanh trêu đùa, cô ta nhớ lại rồi, nhưng hắn lại chết.
Kiếp trước lỡ mất ba năm lại ba năm, một vòng đại luân hồi, một khi bỏ lỡ lại là ba trăm năm, một lần bỏ lỡ, liền không còn duyên phận.
Bỗng nhiên, khúc hát tang cổ xưa vang lên, tràn đầy bi ai lạnh lẽo, vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655465/chuong-2559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.