“Hai người đến đúng lúc lắm, nói cho ta biết Đế Khí nào là ngọc Như Ý”. Diệp Thành lau máu mũi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Long Nhất Long Ngũ.
“Đế Khí? Ngọc Như Ý?”. Long Nhất và Long Ngũ nghe xong, đều đồng loạt lắc đầu: “Không có cái nào như thế cả”.
“Thật sao?”, Diệp Thành mang vẻ mặt không tin nhìn hai người.
“Đừng có ngờ vực như thế, một trăm ba mươi Đế Binh Huyền Hoang, bọn ta đều rõ rành rành, tuyệt đối không có Đế Binh nào là ngọc Như Ý cả”.
“Nếu vậy, chủ nhân của đế binh ngọc Như Ý kia không phải là đại đế của chư thiên vạn vực”. Diệp Thành lẩm bẩm nói.
Hắn nhớ đến lời của Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ không nằm trong Tam giới, cho nên có thể nói, nếu thành Vô Lệ có Đại Đế thì cũng sẽ không xếp vào một trăm ba mươi Đế Huyền Hoang.
Trong nhất thời, ý cảnh trong đế giác tái hiện, cảnh Tru Tiên Kiếm kia trảm nữ đế cũng xuất hiện trong đầu.
Nữ đế kia cũng không phải là một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, xem ra lần này không phải là Đại Đế chư thiên.
“Ngây ngốc cái gì đó, nói chuyện đi!”, Long Nhất chọt chọt Diệp Thành.
“Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành đứng dậy, che lại cái eo già cỗi, khập khiễng đi về hướng Ngọc Nữ Phong.
“Không phải giả bộ mà là bị đánh thật kìa”. Long Nhất và Long Ngũ vuốt cằm, chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh căm.
Lại trở về Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655414/chuong-2508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.