Hắn bước đến bên cửa sổ chọc một cái lỗ, im lặng xuyên qua khe hở nhìn về phía bên trong.
Diệp Thành nhìn một hồi bèn quay đầy, hung hăng dụi mắt, bị tiên quang trên người Sở Huyên lóe mờ cả mắt.
"Chu choa, vụ gì đây?", một tiếng hài hước vang lên sau lưng, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng nhau bước tới.
"Chào buổi sáng", Diệp Thành thuận miệng chào hỏi, song vẫn còn dụi mắt.
"Anh đây bấm tay tính toán, vẫn chưa làm ăn được gì", Hùng Nhị bấm bấm mấy ngón tay mập mạp, nói với vẻ đầy thâm ý.
"Ông đây bấm tay tính toán, vẫn chưa dùng Hợp Hoan Tán", Tạ Vân ra vẻ thầy bói, nói đầy ẩn ý.
"Cút, bớt trêu cợt của ông đây đi!", Hùng Nhị bước tới đạp cho phát.
"Nào, đây là thứ tốt nè", so với hai tên kia, Tư Đồ Nam cũng coi như đáng tin hơn nhiều, lấy một túi trữ vật ra đưa cho Diệp Thành.
"Thứ gì vậy?", Diệp Thành không khỏi mở túi trữ vật ra.
"Bom cay", Tư Đồ Nam nhếch miệng cười: "Chằng phải đã là rồi à! Phải cho Sở Huyên sư thúc rớt một giọt nước vì ngươi sao, quăng một phát đừng nói một giọt, một chậu cũng đầy".
"Còn có thứ tốt như vậy nữa hả!", Diệp Thành vươn tay lấy ra một viên.
Cái gọi là bom cay, ừ chính là một trái trứng to cỡ trái trứng gà, cũng giống như tảng đá, sờ lên bóng loáng đen thui.
"Cái này được không vậy!", Diệp Thành lăn qua lộn lại đánh giá.
"Không được thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655410/chuong-2504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.