“Lão phu bấm tay tính toán, hắn không phải chạy đến đây tìm vợ, mà là đến tìm mẹ”. Có người ý vị sâu xa nói.
“Nhìn mặt có hơi quen quen”. Đám người Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu sờ sờ cằm: “Cứ cảm giác.. như đã gặp qua ở đâu”.
“Kỳ vọng hắn, có thể lại lập nên thần thoại”. Mấy người Cửu Hoàng hít mạnh một hơi, trong mắt đều là sự mong đợi.
Diệp Thành đứng ở đầu cầu, hơi hơi nhắm mắt, tĩnh tâm ngưng khí.
Sau khi thật sự đứng trên cầu Nại Hà, hắn mới biết cây cầu này cũng không đơn giản, trong u tối có một luồng uy áp, nặng trĩu giống như ngọn núi lớn.
Hơn nữa, hắn chắc chắn, càng đi về phía đối diện, uy áp càng mạnh.
Đối diện, đầu cầu Nại Hà, một bóng người biến hóa huyền ảo đi ra.
Đó là một cô gái, cũng che mạng che mặt, toàn thân có tiên hà quấn quanh, mái tóc như sóng gợn, từng sợi nhuốm ánh sáng rực rỡ, một đôi mắt trong vắt, lãnh đạm bình tĩnh, không có cảm xúc con người.
Trong mông lung, nàng tựa như ảo mộng, mặc dù đứng ở đầu cầu Nại Hà, lại tựa như một giấc mộng xa xôi, có thể nhìn nhưng không thể đến gần.
Nàng chính là một tiên nữ giáng trần, thánh khiết không tì vết, không dính bụi trần.
Diệp Thành mở mắt, nhìn cô gái đối diện, trong đôi mắt ngập tràn những giọt lệ ôn nhu, làm mờ tầm mắt của hắn.
Là nàng, chính là nàng! Không cần Chu Thiên Diễn Hóa, không cần mở miệng hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655403/chuong-2497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.