Cách rất xa, nhưng quần chúng dường như đều có thể nghe được từ bên trong cơ thể hắn ta có tiếng xương đứt gãy, thần thể dường như đã nứt ra rồi.
Máu tươi chảy ra, thấm đẫm quần áo hắn ta, khiến người ta nhìn vào mà ghê người.
Chung quy, thân thể gắng gượng của hắn ta, cuối cùng vẫn ngã xuống, lại không đứng dậy, ánh mắt ảm đạm, hơi thở uể oải.
“Ha ha… Ha ha ha…”. Phía trên cầu vang lên tiếng cười, tiếng cười đầy bi thương, huyết lệ chảy dài trên mặt.
Hắn ta biến thành một đống tro bụi, hồn phi phách tán ở trên cầu Nại Hà, cũng chỉ còn lại tiếng cười lưu lại, quanh quẩn ở bên trong sao trời.
Cho đến lúc chết, hắn ta cũng không thấy tiên tử Vô Lệ ngừng lại giây nào, cho dù là ngoái đầu lại liếc hắn ta một cái, hy vọng xa vời hoá thành tuyệt vọng.
Chung quanh thở dài, một người tài giỏi như thế, tương lai là bá chủ một phương, nói chết thì chết, sao có thể không khiến cho người ta tiếc hận.
“Dương Nhi”. Trong sự yên tĩnh cuối cùng lại bị một tiếng hét cắt đứt, âm thanh già nua này, truyền từ sao trời phương xa đến.
Lời nói chưa dứt, mọi người đã thấy một ông lão đến, đây là lão tổ Vân gia, Chuẩn Đế uy lực vô cùng cường đại, thanh danh vang dội bốn phương chư thiên.
Nhưng ông ta... Đã đến trễ, cuối cũng chỉ trông thấy ở trên cầu Nại Hà có một bộ quần áo đẫm máu, đó là cháu trai Vân Phi Dương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655400/chuong-2494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.