Sau đó vẻ mặt mười năm như một của hắn ta xuất hiện tia cảm xúc, vẻ mê mang trong mắt cũng dần biến mất theo tiếng đàn.
“Thú vị đấy”, mắt mọi người sáng rực, như ngừng thở.
“Tướng công, ta là Tuyết Nhi đây”, Sở Linh Ngọc gảy đàn, nghẹn ngào nói, Tuyết Nhi là tên lúc còn là người phàm của cô ta.
“Sư tôn, ta là Tiêu Nhi đây!”, Hồng Trần Tuyết cũng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của bà ấy.
“Tuyết Nhi? Tiêu Nhi?”, Hồng Trần lần đầu tiên cất tiếng nói, khóe môi hơi động, giọng hơi khàn, ngây người nhìn hai người phụ nữ.
“Vẫn còn nhớ bọn ta...”, hai người không dám ngừng.
“Nhớ”, Hồng Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc mở mắt ra, hai mắt hắn ta đã trở nên tỉnh táo, nước mắt lưng tròng như nhớ lại chuyện quá khứ.
Hắn ta muốn đứng dậy nhưng không động đậy được, pháp lực bị trấn áp, cũng không phá được phong ấn và trấn áp của mấy vị Đế Binh.
“Đây là đâu?”, Hồng Trần nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại nơi Chín Hoàng Đại Sở, híp mắt lại: “Chín Hoàng?”
“Xem ra ngươi nhận ra bọn ta”, Viêm Hoàng mỉm cười.
“Thánh Chủ đời thứ nhất - Viêm Hoàng, đương nhiên là vãn bối nhận ra chứ”, Hồng Trần nói, thân là Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám hậu duệ của Viêm Hoàng, dĩ nhiên hắn ta từng đi vào cấm địa của Viêm Hoàng, cũng từng nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng.
Đến độ hắn ta cũng có thể nhận ra tám Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655392/chuong-2486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.