Chương trước
Chương sau
“Đúng là có tướng phu thê mà”, Nhân Vương sợ rồi, vừa ho khan vừa đi về phía tế đàn, chống nạnh đi vòng quanh Nhược Hi.

Nhìn một hồi, Nhân Vương ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn mi tâm Nhược Hi, xong rồi lại xoa mắt.

Vài giây sau, gã mới vuốt tay áo, ngón tay liên tục động đậy suy diễn, miệng lẩm bẩm.

Mọi người im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Nhân Vương Phục Hy.

Hắn ta có bản lĩnh cao cường, không chừng có thể nhìn thấu thân phận của Nhược Hi, một khi thân phận của cô bé được tiết lộ, mọi nghi ngờ đều có thể được giải đáp.

Nhưng mong ước là vậy, thực tế lại tàn khốc.

Nhân Vương nôn ra máu, sau đó ôm đầu ngã xuống đất.

Chín Hoàng vội vàng bước đến, chỉ thấy Nhân Vương đã ngất xỉu.

“Bị phản phệ rồi”, Kiếm Thần đưa ngón tay vào giữa trán Nhân Vương: “Trước đó bấm tính Lục Đạo và Hồng Trần cũng như thế”.

“Được đó, vừa mới gọi dậy thì lại ngất, lần này không biết phải ngủ bao lâu”, Thiên Lão và Địa Lão nói.

“Có thể khiến Nhân Vương bị phản phệ, thân phận của Nhược Hi không đơn giản”, Sở Hoàng nói: “Cấp bậc bí ẩn của nàng ta không thua kém gì Lục Đạo và Hồng Trần, lai lịch chắc phải khủng lắm”.

“Ngay cả Nhân Vương cũng như thế thì thế gian này không ai có thể nhìn thấu được thân phận của nàng ta”, Viêm Hoàng nhíu mày, sắc mặt trở nên lo lắng.

“Không, còn có Lục Đạo và Hồng Trần!”, Diệp Thành lập tức nói: “Nếu hai người bọn hắn tỉnh táo lại thì sẽ có bước ngoặt”.

“Điều thêm một Đế Binh nữa đến trấn áp Nhược Hi”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Gọi Sở Linh Nhi và Hồng Trần Tuyết ra khỏi Bí Cảnh, truyền tiên khúc Cửu U cho hai người họ”.

Phục Nhai lập tức xoay người đến Bí Cảnh của Thiên Huyền Môn.

Mọi người cũng nối nhau rời đi, trước khi đi đều nhìn Nhược Hi đầy thâm ý, chuyện hôm nay khó bề tưởng tượng.

Rất nhanh, Đế Binh gương Côn Luân được điều đến, hợp sức với tháp Tiên Vương phong cấm tế đàn, Nhược Hi trên đó hoàn toàn bị trấn áp.

Diệp Thành chưa ra khỏi Thiên Huyền Môn, cả đường đi đều nhíu chặt mày đi đến sân vườn chỗ nhốt Hồng Trần và Lục Đạo.

Trong sân cũng có hai tế đàn, bên trái là Hồng Trần, bên phải là Lục Đạo, có cấm chế phong ấn nên không thể động đậy.

Hai người không bị hôn mê nhưng lại như hai bức tượng, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, không có cảm xúc.

Diệp Thành bước đến trước, tay cầm gương đặt trước mặt Hồng Trần.

Đúng như hắn nghĩ, chiếc gương không thể soi được dung mạo của Hồng Trần.

Hắn giơ tay lên đặt chiếc gương trước mặt Lục Đạo.

Vẫn như thế, chiếc gương không thể soi được dung mạo của Hồng Trần, cũng không thể soi được dung mạo của Lục Đạo, hai người như thể không tồn tại ở thế gian này.

“Không thuộc về thời không này nên mới không thấy được mặt của hai ngươi sao?”, Diệp Thành thì thào nói: “Hay là các ngươi cũng là người chết, lưu lạc ở nhân gian với hình dáng của người sống?”

Hồng Trần và Lục Đạo cũng không có phản ứng gì với việc Diệp Thành lẩm bẩm một mình.

Tiên khúc Cửu U cần âm hưởng chứa đựng tình yêu mới có hiệu quả.

Năm đó lúc Diệp Thành đờ đẫn không có cảm giác, những người khác gảy tiên khúc cũng không có tác dụng, chỉ có Liễu Như Yên gảy thì mới có được.

Bây giờ Hồng Trần Lục Đạo cũng giống hắn năm đó, không phải tìm bừa một người đến đàn là có thể khiến họ tỉnh táo.

Ngày đêm giao thoa, mặt trời mặt trăng luân phiên thay ca, thoáng chốc đã ba ngày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.