Một ngày mới đã đến, ánh sáng ấm áp và trong lành rải xuống khắp Đại Sở.
Hấp thu căn nguyên của Chư Thiên, non sông tươi đẹp tái hiện mạnh mẽ, vạn vật đang sống lại, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Dưới Thiên Huyền Môn, các tu sĩ Đại Sở đã đứng lặng cả một đêm.
Không một người chợp mắt, vẫn đang nhìn lên khoảng mù mịt, dường như không đợi được Diệp Thành sống sót bước ra, thì sẽ không rời đi.
“Người từng đồng ý với con, là sẽ cưới con”. Tịch Nhan lưng đeo tố cầm, bàn tay nhỏ nắm chặt, làm tư thế cầu nguyện.
Cô bé trong bộ dạng thiếu nữ, đôi mắt trong veo linh hoạt, đầy sự dịu dàng nữ tính, trong làn nước mắt, chỉ chứa có Diệp Thành.
“Huynh phải sống sót”. Đám Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng đang cầu nguyện.
Bọn họ chưa bao giờ lo lắng như hôm nay, người nọ ở ngay phía trên, một hơi thở còn sót lại, có lẽ liền sẽ âm dương cách biệt.
“Thần thoại về Diệp Thành, cần Diệp Thành viết tiếp”. Bọn Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị khẽ thì thầm, trong tay áo, nắm đấm đã nắm chặt đến trắng bệch từ lâu.
Một đám huynh đệ tốt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Kiếp trước dùng cái chết để bảo vệ hắn, lại khiến cho hắn gánh vác càng nhiều, chôn vùi năm tháng tươi đẹp, khiến một thân đau đớn.
“Con à, về nhà rồi, mở mắt ra nhìn nhà của mình đi!”. Lớp tiền bối Dương Đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655361/chuong-2455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.