Chương trước
Chương sau
Trận chiến kết thúc, bên ngoài Thiên Hư xác chết la liệt, máu chảy thành sông.

Mặt đất ướt đẫm máu tươi, cắm vô số thanh kiếm chiến mâu bị gãy chống chọi giữa đầy trời cát vàng bay múa.

Ai mà ngờ được khu vực này lại mai táng hơn mười triệu tu sĩ, chỉ Chuẩn Đế thôi đã có bốn người.

Trận chiến này, bốn tộc không có gì ngoài Đế Binh và chúng đều trở thành bụi bặm. Trăm ngàn năm sau, tên tuổi của nó sẽ xuất hiện trong lịch sử Huyền Hoang

.

"Về nhà!", chín Hoàng của Đại Sở dẫn theo Diệp Thành và năm mươi triệu tu sĩ bay lên trời, tiến thẳng về Đại Sở.

Một câu về nhà khiến năm mươi triệu tu Thiên Đình bật khóc.

Ba trăm năm, họ đã đợi giờ phút này ba trăm năm.

Họ tựa như một đứa trẻ mồ côi, còn quê hương luôn mong ngóng kia chính là vòng tay cực kỳ ấm áp của mẹ.

Quần chúng xem chiến ngửa đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể, chín Hoàng của Đại Sở thật sự rất mạnh, vừa đến đã tiêu diệt năm truyền thừa của Đế đạo.

Trận chiến hôm nay, họ đã lập nên tên tuổi của Thiên Đình.

Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một thần thoại bất hủ, được thế hệ cùng trang lứa của Chư Thiên Vạn Vực ca ngợi suốt đời.

Chín Hoàng vừa đi, năm Thiên Vương của vùng đất dữ cũng xoay người lần lượt trở về Thiên Hư, Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền của mình.

Vì tìm Đại Sở, họ đã rời đi ba trăm năm, một thời gian rất lâu.

Vùng đất dữ cũng có sứ mệnh của nó, lần này trở về họ sẽ không rời khỏi một cách dễ dàng nữa chỉ vì năm vùng đất dữ ảnh hưởng rất rộng.

Kiếm Thần nhìn thoáng qua không trung, ánh mắt ngừng lại trên người một người, sau đó vươn tay hút ông ta tới.

Đó là một đạo sĩ già râu xồm xoàm, không phải Yên lão đạo thì là ai?

"Văn bối ra mắt Kiếm Thần!", Yên lão đạo vội vàng vái chào, thầm nghĩ bụng không biết tại sao Kiếm Thần lại bắt mình?

"Có biết Nhân Vương ở đâu không?", Kiếm Phi Đạo nhìn chằm chằm ông ta, dường như đã biết ban đầu Yên lão đạo là người của Nhân Vương.

"Hơn trăm năm trước, ta từng bắt tay với Diệp Thành và Bắc Thánh suy diễn, song lại chỉ xuất hiện một khung cảnh, không biết là ở đâu!", Yên lão đạo lấy một thẻ ngọc ra rồi bóp nát nó.

Thẻ ngọc vỡ vụn lộ ra thần quang, biến thành một bức tranh giữa không trung, bên trong là một mảnh núi sông.

"Kiếm Thần hiểu rộng biết nhiều, không biết có nhận ra đây là đâu không?", Yên lão đạo nhìn Kiếm Thần thử hỏi.

Kiếm Thần không đáp, ngó màn ảnh rồi liếc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm và vô số Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn.

"Đi mòn gót giày không thấy đâu, được đến lại chẳng tốn công tốn sức".

Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo của Chư Thiên, Thần Nữ Đông Hoàng Thái Tâm của Côn Luân, Đan Tôn Thất Dạ, Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, những người đứng đầu Cửu Hoang đồng loạt xoay người đuổi theo chín Hoàng.

Mảnh núi sông xuất hiện trong màn ảnh ấy chính là Đại Sở.

Nhưng họ lại cảm thấy hết sức khó hiểu, sao Nhân Vương ứng kiếp lại đi đến Đại Sở, mà ngay cả Thiên Huyền Môn cũng không phát hiện ra.

Bọn họ khó hiểu, Yên lão đạo lại vò đầu chẳng hiểu ra sao.

Quần chúng run sợ một lúc lâu, vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động, đầu váng mắt hoa, chưa đã thèm như đang nằm mơ.

Xuất sắc, quả thật là một vở kịch hết sức xuất sắc, chuyến này đúng là không uổng công đến!

Không biết đã bao nhiêu năm chưa từng thấy trận nào lớn như vậy,

Mấy chục triệu tu sĩ, hơn trăm vị Chuẩn Đế cộng thêm mười mấy kiện Cực Đạo Đế Binh. Khung cảnh ấy tuyệt đối là chưa bao giờ có.

"Điều này phải cảm ơn Hoang Cổ Thánh Thể, nếu không có hắn thì đã chẳng có khung cảnh ấy", vô số người cảm thán.

"Từ khi hắn đến Huyền Hoang, quả thật đã gây ra hết cơn chấn động này đến cơn chấn động khác".

Có rất nhiều người thổn thức, bắt đầu lôi chuyện cũ, sự tích động trời trên con đường của Diệp Thành được họ nhắc lại không thiếu cái nào.

Quả nhiên, Diệp Thành đi đến đâu là nơi đó lại nhộn nhịp, lại có sát kiếp. Hắn dường như một đứa trẻ xui xẻo, ai cũng ghét bỏ.

Nhưng sự thật chứng minh, những kẻ ngứa mắt hắn đều đã bị đưa xuống suối vàng, đội ngũ ấy chắc có thể xếp thành một hàng dài.

"Mai sau có chọc ai thì cũng đừng chọc hắn, chín vị Hoàng cộng với chín kiện Đế Binh kia thật sự rất bá đạo".

"Có còn ngày sau không thì chưa chắc nha!", đám tiền bối vuốt râu: "Hắn cũng chỉ còn một hơi thôi".

Câu đó vừa được nói, mọi người xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc, Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy tiếng tăm lại chỉ là một vị Chiến Thần sắp chết.

"Đi thôi", ông lão Chuẩn Đế khoanh tay, xoay người nói: "Đến cuối cùng vẫn chưa biết được Đại Sở ở đâu".

"Hơn trăm vị Chuẩn Đế thì chắc chắn có thể cứu sống Lão Thất", đám anh em kết nghĩa Quỳ Ngưu đều âm thầm chắc chắn.

"Hắn trời sinh đã là một người soạn lên những bản nhạc thần thoại", Nam Đế mỉm cười nói: "Đi thôi, về thành cổ Côn Luân đợi".


Tấm bia đá Đại Sở vẫn đứng sừng sững giữa trời đe dọa tứ hải bát hoang: đụng vào Đại Sở ta, dù có xa đến đâu cũng chắc chắn sẽ đến đòi mạng.

Chư Thiên Tinh Vực rộng lớn mênh mông, lại hết sức cổ xưa.

Ngày hôm nay, mọi người trong Chư Thiên bỗng dưng cảm thấy hình như có thêm thứ gì đó, một luồng khí tức tang thương chợt khuấy động tinh không vô ngần.

Nhìn ra xa, đó là một mảnh núi sống, núi đồi tráng lệ, bừng bừng sức sống, cất giấu vô số câu chuyện xa xưa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.