Chương trước
Chương sau
Lời của Đất Diệt tràn đầy thâm ý, phủ lên vùng cấm Thiên Hư một tầng thần bí, khiến người ta cảm thấy khó lường. 

 Diệp Thành im lặng, không dám dò hỏi quá nhiều. 

 Từ xưa đến nay, chỉ có Đại Đế mới có tư cách biết đến bí mất, hắn là người phàm há lại có thể dễ dàng khám phá. 

 Từ sâu bên trong, Trời Tru bước ra, trong tay còn bưng một cái chén vừa vỡ, trong chén có một loại chất lỏng màu đen bảy tám phần, không biết là cái gì. 

 “Đến đây, uống hết đi”. Trời Tru cầm chén đi đến. 

 “Đây là cái gì?”, Diệp Thành đặt ở trước mũi ngửi ngửi, cảm thấy vị rất khó chịu, khiến hắn suýt chút ói ra luôn. 

 “Uống đi, vớ vẩn nhiều chuyện”. Đất Diệt cầm lấy bát, trực tiếp đè Diệp Thành rót thuốc vào. 

 Diệp Thành sặc đến mức chảy nước mắt, thở không lên hơi, suýt chút nữa tèo luôn, ho đến mức cong eo ho khan mãi không dứt được. 

 Thế nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, không biết trong chén này là thứ canh đen thui gì nhưng lại dập tắt được tử khí toàn thân hắn. 

 Không chỉ có như thế, khí huyết của hắn cũng thông thuận không ít, mùi vị tuy là có chút khó chịu, thế nhưng hiệu quả vô cùng tốt. 

 “Còn nữa không, thêm một chén nữa”. Diệp Thành xoa tay. 

 “Ngươi tưởng đó là nước sôi để nguội à?”, Trời Tru thổi râu trừng mắt: “Đồ quý cất giữ nhiều năm, ông đây cũng chưa có uống đó”. 

 “Khó trách vị ớn như thế, kiểu này là hư rồi”. 

 “Lời này ngươi nói đúng”. Đất Diệt đặt một bàn tay trên vai của Diệp Thành, ấn Diệp Thành xuống ngồi khoanh chân. 

 Chợt, dưới thân Diệp Thành hiện lên một trận pháp cổ xưa. 

 Trận pháp vận chuyển, một luồng sức mạnh kì dị tràn vào cơ thể, sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho khí sắc của hắn tốt lên không ít. 

 Cũng là sức mạnh kì dị kia khiến hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mí mắt run rẩy, đôi mắt mù, chậm chậm khép lại. 

 Hắn ngủ, ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp mà ngủ. 

 Trời Tru Đất Diệt không nhàn rỗi, lấy ra một đống thứ hiếm lạ cổ quái, luyện thành cơ thể già nua của Diệp Thành. 

 “Vì để cho ngươi sống lâu thêm ba ngày, con mẹ nó, thật là lỗ hết vốn liếng!”. Trời Tru thầm mắng, vẻ mặt đau lòng. 

 “Nhân Vương Phục Hy ở đây, cũng chưa chắc cứu được hắn”. Đất Diệt lắc đầu thở dài “Chu Thiên quá bá đạo”. 

 Không biết khi nào đã thấy hai người dừng tay, mỗi người ngồi xổm trên một khối đá, một người uống rượu, một người hút thuốc. 

 Mà Diệp Thành cứ ngồi ở đó ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu. 

 Thiên Hư yên lặng, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt. 

 Trong màn đêm tối tăm đen tuyền, Huyền Hoang đại lục cũng không bình yên. 

 Yêu tộc liên hợp bốn phương, nhảy vào từng toà cổ thành, bắt đầu trả thù điên cuồng, thủ đoạn cực kì khát máu. 

 Thiên Đình rút quá nhanh, cho nên rất nhiều sản nghiệp cũng không mang đi, bị Yêu tộc nhổ tận gốc. 

 Quá nhiều người bị liên luỵ, trở thành oan hồn dưới lưỡi đao. 

 Sự thật chứng minh, quyết định của Diệp Thành vẫn thật chính xác, may mà rút kịp thời, bằng không đã tổn thất nghiêm trọng hơn phân nửa quân số. 

 Ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say từ từ tỉnh lại, hé mắt. 

 Mười ngày ngủ say, sắc mặt của hắn xác thực tốt lên không ít, tối thiểu cũng không ho khan, sắc mặt cũng hồng hào hơn. 

 “Tỉnh rồi”. Trời Tru Đất Diệt liếc mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành cười ha ha, sau này nên đến đây nhiều hơn một chút, hai lão tổ này có nhiều thứ tốt lắm đây? Biết đâu chừng lại có thể có được vài thứ. 

 Trong lúc hắn suy nghĩ, đột nhiên nghe một tiếng ầm từ hướng tiên sơn Thiên Đình. 

 Diệp Thành nhăn mày lại, muốn xem, lại không xem được. 

 “Ta nói, nhà của ngươi rất náo nhiệt nha!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay nhìn đi nơi khác, liếc mắt nhìn một cái thì biết là đã có chuyện. 

 Diệp Thành không đáp lời, đạp tiên hoả, tiến thẳng đến Thiên Đình. 

 Lại nói, bây giờ ở Thiên Đình, đúng là náo nhiệt vô cùng. 

 Giương mắt nhìn lên trời mới biết đây là đại chiến của hai người, đều là thiếu nữ, hơn nữa, trông bọn họ giống nhau như đúc. 

 Điểm khác duy nhất chính là, một người thì miệng không ngừng lảm nhảm, một người khác lại lạnh lùng như băng, tính cách hoàn toàn đối lập. 

 Mà cái người lạnh nhạt như băng kia chính là Tịch Nhan chuyển kiếp, đi dạo qua một vòng Tinh Không, lại trở về Huyền Hoang. 

 Đáng tiếc, nàng vẫn giống như cũ, không thể cởi bỏ phong ấn. 

 Điều đáng nói là, sức chiến đấu của nàng vô cùng khủng bố, Đế Cửu Tiên mạnh như thế lại không phải đối thủ của nàng. 

 “Có thể đánh bại Đế Cửu Tiên, đồ nhi bảo bối của lão Thất quả nhiên không phải chỉ là danh ảo”. Quỳ Ngưu thổn thức tặc lưỡi. 

 “Dù sao ta cũng đánh không lại nàng”. Long Kiếp chắp tay: “Ta đã từng gặp nàng, nhưng nàng không mạnh như thế”. 

 “Sư phụ biến người thường, đồ nhi này của hắn có thể thay hắn gánh vác một mảnh trời”. Bắc Thánh cười nhẹ: “Ở thời đại này, nàng mới là sao trời sáng loá nhất”. 

 “Là Tịch Nhan sao? Đó là Tịch Nhan sao?”. Một đỉnh núi khác, Hùng Nhị, Tạ Vân, và Tư Đồ Nam, bọn họ tụ lại với nhau xem, ánh mắt rạng rỡ, cũng kích động muôn phần. 

 “Chắc là chưa cởi bỏ phong ấn kiếp trước rồi”. Liễu Dật trầm ngâm: “Nếu không không thể không biết chúng ta”. 

 “Đồ nhi của Thánh chủ, vẫn lợi hại hệt như kiếp trước!”. Tu sĩ Thiên Đình mỉm cười, nhìn thật vui mừng. 

 “Người tài giỏi nhất Đại Sở, danh hiệu này nàng ta có thể nhận đó”. 

 “Chuyện gì vậy?”. Diệp Thành đã trở lại, mắt mù nhưng vẫn ngó xung quanh, hi vọng có người có thể trả lời một tiếng. 

 “Đồ nhi bảo bối của ngươi đến”. Hồng Trần Tuyết cười nói. 

 “Tịch Nhan?”, Diệp Thành sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lộ ra mỉm cười. “Là nàng, là Tịch Nhan”. 

 “Có thể thấy, thần hải của nàng có một tia tiên quang ký ức, chưa cởi bỏ ký ức bị phong ấn, đồ nhi của ngươi khác với người yêu của ngươi rồi”, Hồng Trần Tuyết cười nói. 

 “Sẽ có lúc cởi bỏ”. Diệp Thành hít sâu một hơi. 

 “Không muốn biết vì sao đồ nhi của ngươi lại đến Thiên Đình à?” 

 “Nói ra thì, đúng là tò mò!”, Diệp Thành không khỏi nghiêng đầu. 

 “Bởi vì bọn ta”. Sở Linh Ngọc, năm Vương Đại Sở và hậu duệ Hoàng Giả tiến lên, sắc mặt mười mấy người đều tái nhợt. 

 Diệp Thành lại nhíu mày, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở mấy người không ổn định, họ bị thương, hơn nữa, vết thương hoàn toàn không rõ. 

 “Không nghe mệnh lệnh của ngươi, tự mình ra ngoài đuổi giết Phượng Tiên!”. Sở Linh Ngọc lắc đầu cười: “Bị nàng gài bẫy, bị vây ở trong kết giới, gần như bị luyện hoá, cũng may đồ nhi bảo bối của ngươi đi ngang qua, bằng không đã chết hơn nửa”. 

 “Các ngươi diệt được Phượng Tiên sao?”, Diệp Thành cười nhìn mọi người. 

 “Nhặt được mạng về là tốt rồi”. Yêu Vương xấu hổ cười: “Sự thật chứng minh, vẫn là ngươi hiểu ả nhất”. 

 “Còn sống là tốt, cũng không thể lại tự mình đi ra ngoài”. 

 “Nói đến đồ nhi kia của ngươi, thật đúng là khiến ta xấu hổ”. Quỳ Vũ Cương thổn thức “Phượng Tiên có thể đánh Bắc Thánh hộc máu bằng một chưởng, thế nhưng lại bị đồ nhi của ngươi dập cho không dám ngẩng đầu”. 

 “Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ vô cùng chật vật của Phượng Tiên”. Diệp Thành mỉm cười, lại ngửa đầu lần nữa, tuy là mắt đã mù nhưng dường như hắn có thể trông thấy Tịch Nhan, đó là đồ nhi của hắn. 

 “Không đánh nữa, ta không đánh nữa”. Phía trên hư thiên, Đế Cửu Tiên bị đánh đến nhảy dựng lên. 

 Tịch Nhan chuyển kiếp dừng tay, khuôn mặt non nớt, vô hỉ vô bi, lưng đeo một cây đàn trắng, ở dưới ánh trăng tựa như ảo mộng. 

 Đôi mắt trong và sáng của nàng quét một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Diệp Thành, đôi mỳ đẹp không khỏi nhíu lại. 

 Ngày xưa, nàng từng đi qua Ngũ Chỉ Sơn, cũng từng thấy Diệp Thành bị trấn áp, chưa từng là khi nghĩ gặp lại nhau, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ đã hoá thành một phàm nhân. 

 “Tịch Nhan, hắn chính là sư phụ của ngươi”. Sở Linh Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, gọi Tịch Nhan chuyển kiếp lại đây. 

 Sư phụ, lại là sư phụ! Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan chuyển kiếp mê man. 

 Lúc trước, Đế Cửu Tiên coi nàng là đồ đệ của Hoang Cổ Thánh Thể, nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu Tiên đang nói khùng nói điên. 

 Đến nơi này mới biết, không phải chỉ một mình Tiểu Cửu Tiên cho là như vậy, mà người ở nơi này đều nghĩ như thế. 

 Người Thiên Đình khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, cũng thật thân thiết, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, giống như người thân. 

 Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Thành, không thể tin rằng ông lão tang thương này lại chính là Thánh Thể uy chấn Bát Hoang. 

 Cơ thể già nua của Diệp Thành run rẩy, mò mẫm đi đến, có lẽ là đi quá gấp, bước không vững, trượt chân ngã xuống. 

 Tịch Nhan tiến lên, đỡ lấy hắn thì mới phát hiện Diệp Thành đã mù, mà lòng nàng chợt nhói lên một cách khó hiểu. 

 Trong lúc nhất thời mê mang, một đôi tay già đã sờ soạng gương mặt nàng, hắn không nhìn thấy, chỉ có thể vuốt ve hình dáng nàng như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.