Chương trước
Chương sau
Yêu tộc kiêng dè Thiên Hư, họ không sợ sao, một khi chọc điên đối phương thì đúng là tai hoạ ngập đầu. 

 “Lẹ lên!”, phần đông Đại Thánh của Yêu tộc lần lượt quát, chiến giáo và sát kiếm trong tay toả ra sát khí thấu xương như đang muốn nói: Mấy người không lên thì tiễn mấy người đi xuống nha! 

 “Đi, chúng ta xông lên!”, ba thánh chủ cắn chặt hàm răng, kiên trì tiến lên, họ tin rằng nếu làm trái lệnh thì họ sẽ bị Yêu tộc diệt luôn. 

 Giờ phút này ba thánh địa mới biết thế nào là hối hận, ở nhà đợi tin cho xong, chạy tới giương oai làm cái chi! 

 Giờ ngon lành luôn, bị Yêu tộc coi như con chuột thử nghiệm! 

 Thấy cảnh này, quần chúng xung quanh không nhịn được cười: “Đào bẫy cho sâu, thành ra chôn mình luôn!” 

 “Chiêu này của Yêu Hoàng cao minh ghê! Dùng ba thánh địa để thử, có chọc giận Thiên Hư thì cũng liên quan gì tới Yêu tộc!” 

 “Một khi vùng cấm im lặng, đại quân Yêu tộc sẽ xông lên cho coi!” 

 “Lần này e rằng Thiên Đình tèo mất!”, lớp người già than thở. 

 “Ngay cả Chuẩn Thánh Vương cũng không có thì sao chống lại được đại binh Yêu tộc, đừng quên Yêu tộc còn có Cực Đạo Đế Binh!” 

 Trong tiếng bàn luận xôn của quần chúng, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Vũ Hoá Thần Triều, gần triệu người cẩn thận tiến lên, không ai dám đi nhanh, bước chân nơm nớp lo sợ. 

 Khụ! 

 Đang đi thì họ nghe thấy tiếng ho khan từ trên trời truyền xuống. 

 Tiếng ho này làm cho người ta sợ tới mức suýt đái ra quần! 

 Hắt xì! 

 Toàn thân đám người căng cứng, âm thanh nhảy mũi vang lên làm người họ run rẩy, suýt khóc tại chỗ. 

 Mà sau tiếng nhảy mũi này, cảm giác buồn tè biến thành nước tiểu. 

 Tiếng ho không lớn nhưng lại như sấm sét, nhảy mũi tuy nhẹ nhưng chấn động lòng người. 

 Dù là tu sĩ ba nhà hay Yêu tộc, người xung quanh hóng chuyện thì lúc này đều cảm thấy cả người lạnh lẽo. 

 “Không có gì, cổ họng hơi khô, chắc là do hút thuốc quá nhiều nên ngứa!”, trong Thiên Hư, Trời Tru ngồi trên tảng đá, tay cầm tẩu thuốc, thâm trầm nhả ra một vòng khói. 

 “Ta cảm lạnh rồi! Già cả quá mà, người không chịu nổi!”, Đất Diệt ngồi bên cạnh Trời Tru không ngừng xoa mũi, nói lời thấm thía. 

 “Cảm ơn tiền bối!”, Diệp Thành cảm kích họ, tiếng ho khan và nhảy mũi này tới đúng lúc, cũng đủ chấn động. 

 Hai bên ngầm hiểu nhưng người ngoài núi không thể bình tĩnh. 

 Sớm không ho, muộn không họ, ho đúng khi này. 

 Sớm không nhảy mũi, muộn không hắt xì mà lại hắt hơi vào đúng lúc này. 

 Đây là tín hiệu sao? Một tín hiệu tới từ Thiên Hư. 

 Người bốn phía không khỏi lui lại, họ cứ cảm thấy như sắp có tai hoạ giáng xuống, mọi thứ tới quá đột ngột. 

 Thần tướng Yêu tộc nhìn Yêu Hoàng, việc này phải để ông ta quyết định. 

 Yêu Hoàng nhíu mày, mắt thần nhìn chằm chằm vùng ấm. 

 Rõ ràng tiếng nhảy mũi và ho khan từ trong vùng cấm truyền ra không phải là trùng hợp, hai tiếng này đại biểu cho một một ý nghĩa quan trọng. 

 Một lần nữa, ông ta lại nhìn Thiên Đình với ánh mắt hồ nghi, rốt cuộc hai bên có quan hệ thế nào. 

 Ông ta đâm lao thì phải theo lao thôi, nên tấn công hay không đây. 

 Bùm! 

 Trong lúc ông ta do dự, trên trời vang lên tiếng ầm ầm. 

 Âm thanh này vang lên rất có nhịp điệu và thong thả. 

 Cẩn thận lắng nghe thì là tiếng bước chân. 

 Nhưng do cơ thể quá nặng nề nên mỗi lần bàn chân chạm đất thì mặt đất sẽ lắc lư, không gian cũng chấn động. 

 “Chuẩn Đế?”. Người xung quanh hoảng hốt, nhìn sang một hướng. 

 Ở chân trời xa xôi, một bóng người đạp không tiến tới, là một ông lão, yêu khí tận trời. 

 Là một tu sĩ mạnh mẹ, áo bay phấp phới, uy thế Chuẩn Đế mênh mông, mắt yêu khẽ híp. 

 Người này không đơn giản, là lão tổ cấp Chuẩn Đế của Yêu tộc. 

 Thấy ông ta tới, Yêu Hoàng vốn đang lo lắng đâm lao phải theo lao tức khắc phấn khởi, lão tổ đích thân tới, khí thế đã có. 

 “Không phải ta chém gió chứ cỡ như tên này, một chân ta giẫm chết mười thằng!”, trong Thiên Hư, Trời Tru cầm tẩu thuốc, gõ lên tảng đá, thở ra một câu đầy phong cách. 

 “Dám vào Thiên Hư, tát phát chết ngay!”, Đất Diệt ôm hồ lô rượu, mũi nhăn lại, sắp sửa hắt hơi tiếp. 

 “Đại Đế gì thì bọn ta đều gặp cả rồi, tạo nét làm chi nữa!”, tu sĩ Thiên Đình liếc lão tổ Yêu tộc, hoàn toàn không bị hù doạ. 

 Dưới ánh mặt của đông đảo mọi người, lão tổ Chuẩn Đế của Yêu tộc dừng bước, nhìn thẳng Thiên Hư: “Đây là ân oán của Yêu tộc và Thiên Đình, mong rằng đạo hữu trong vùng cấm không nhúng tay vào!” 

 Ông ta đứng trên chín tầng trời, nhìn xuống thế gian như một vị Vương, đôi mắt già nua mang theo uy nghiêm vô hạn. 

 Lời của ông ta, Thiên Hư không phản hồi, Trời Tru và Đất Diệt hút thuốc uống rượu, chả thèm để ý. 

 Đại Đế còn phải kiêng dè chúng ta ba phần, ngươi một tên Chuẩn Đế thì là cọng lông nào, gáy to thế, ngon thì tiến vào. 


 Ba thánh chủ lau mồ hôi lạnh, cười xấu hổ. 

 Vừa rồi vùng cấm ho và hắt hơi làm họ sợ tới mức xoay người chạy, mà ba người này lại nhanh chân nhất nữa. 

 Thân là Đại Thánh, lần này đúng là quá mất mặt. 

 “Giết! Giết cho ta!”, điều chỉnh lại hơi thở, ba thánh chủ quát lớn chấn động trời xanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.