Chương trước
Chương sau
“Ôi vãi, hồ lô rượu của ta đâu?” 

 “Đậu xanh, kiếm ta đâu?” 

 “Đệch, vợ ta đâu? Shhh... quần lót ta đâu?” 

 Sáng sớm, thật ra là trời còn chưa sáng rõ, trên tiên sơn của Thiên Đình không ngừng vang lên tiếng sói tru, cái sau vang dội hơn cái trước. 

 Giương mắt nhìn thì thấy kẻ ngoác mồm mắng là Tiểu Viên Hoàng, Long Kiếp và Quỳ Ngưu, đám này đang nhảy lên nhảy xuống. 

 Ba gương mặt đen thui, thức dậy là mất đồ, này sao được, chẳng phải nên mắng sao? 

 “Gì gì? Sáng sớm mà ồn ào thế, có để cho người ta ngủ hay không, có chút lịch sự nào không hả?” 

 “Nhìn cái gì? Nói ba ngươi đó, một con rắn con, một con khỉ con, một con trâu già”. 

 “Tâm trạng ông đây không tốt, ngoan ngoãn chút đi!” 

 Ba tên này lập tức kích lên từng đợt sóng thần, trên các ngọn núi đều vang lên tiếng mắng to, tầng sóng này cao hơn tầng trước. 

 “Ha!”, ba tên này chẳng quan tâm gì nữa rồi, tính cách cũng hung dữ lên, lập tức muốn tìm người đánh nhau. 

 Hay rồi! Lời vừa được nói ra, cả một mảng đông đen bao vây ba tên này sít sao. 

 “Solo đi, có ngon thì solo đi!”, ba tên này hét ầm lên. 

 “Solo thì solo!”, người Thiên Đình không hề sợ hãi. 

 Sau đó, khoảng trăm người nhào tới như ong vỡ tổ. 

 Hình ảnh sau đó khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. 

 Nói solo chứ ba tên này bị hội đồng ngay tại chỗ. 

 Một đám súc vật ra tay không biết chừng mực, hết đám này đến tốp khác, suýt nữa đánh người ta hộc máu chết. 

 Xong việc, bảo vật thì bị lụm sạch, trói lại chung một chỗ, treo trên cây cổ lệch dưới núi. 

 Từ xa nhìn sang thì thấy ba tên này lắc lư trong gió, trở thành một cảnh thu hút ở tiên sơn Thiên Đình. 

 Trên ngọn núi, mấy người Nam Đế, Bắc Thánh giật khoé môi. 

 Giờ phút này họ mới nhớ lại lời Diệp Thành đã nhắc nhở vào tối hôm qua: dân phong Thiên Đình rất hung hãn, thường xuyên sẽ mất đồ gì đó! 

 Xem ra, lời này của hắn không phải nói xạo. 

 Hung hãn ở nơi này là đám “súc vật” kia! 

 Mất đồ là cướp trắng trợn! 

 “Tới nào!”, trên một ngọn núi, đám “trộm cướp” đang phân phối chiến lợi phẩm, thậm chí còn là xếp hàng nhận đồ. 

 “Đạo Thánh đúng là Đạo Thánh!”, Tạ Vân nhặt một viên long châu, soi dưới ánh mặt trời: “Ừ, bảo bối!” 

 “Đây chẳng phải Bá Long Đao của Diệp Thành sao?”, Tư Đồ Nam cầm thanh đao màu vàng lật qua lật lại xem. 

 “Ngã Phật từ bi, tránh ra! Mau tránh ra!”. Long Nhất và Long Ngũ chạy tới, hai cái đầu sáng loá. 

 Hai tên này cũng mặt dày kinh, mỗi người cầm một bao tải, không cần người khác chia, tự mình tới gom đồ. 

 “Ngưu tiên này không tệ, Long tiên cũng được quá nè! Khỉ con cũng lớn quá ha!”, hai tên hư hỏng này ngồi suy đoán trên đỉnh núi, đôi mắt nhỏ loé sáng, nhìn chằm chằm mấy người Quỳ Ngưu. 

 “Thấy hậu bối còn mặt như vậy, lão phu ta rất vui mừng!”, một đám lão già ngồi vuốt râu. 

 “Ta muốn về nhà!”, mấy người Quỳ Ngưu suýt bị doạ khóc. 

 Nơi này nào phải Thiên Đình, là ổ cướp mà, năm mươi triệu tên cướp hoàn toàn không cần thể diện. 

 Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành nhìn thấy từ đầu tới cuối sự việc rồi lại làm như không phát hiện: “Ta nhắc trước rồi, do các ngươi không nghe!” 

 “Rất có phong thái của chúng ta!”, tiếng cười to vang lên, một đám năm người đi tới, hình thể hùng vĩ. 

 Lần này tới là chư vương Đại Sở: Ma Vương Quỳ Vũ Cương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương, Huyết Vương và Yêu Vương. 

 Trong năm người, có bốn là do Diệp Thành tìm. 

 Còn Ma Vương thì không biết là người chuyển thế nào tìm được. 

 Nói là thay mặt chư vương nhưng cũng không đầy đủ, thiếu Thần Vương Thần Huyền Phong, Phệ Hồn Vương, Pháp Luân Vương và Vu Chú Vương. 

 Không thể nhìn thấy chín Vương sóng vai, đây là tiếc nuối, dù là kiếp trước hay kiếp này. 

 “Hoàng giả xuất sắc nhất của Đại Sở không nên là kiểu hữu khí vô lực thế này!”. Năm người tiến tới, đặt tay lên vai Diệp Thành, thi triển một loại thần thông huyền ảo. 

 Đó là một thuật cổ xưa, phong bế căn nguyên của Diệp Thành, mục đích đương nhiên là làm chậm sự lão hoá. 

 Lời của họ không sai, dù Diệp Thành chẳng phải là người mạnh nhất trong số Hoàng Giả Đại Sở nhưng hắn là người xuất sắc nhất. 

 Thử hỏi những Hoàng Giả đại diện cho Đại Sở đi, có ai được phong Hoàng Giả trước năm mươi tuổi, có ai từng tàn sát một người cấp Đại Đế chân chính. 

 Rõ ràng là không có, chiến tích và thiên phú của Diệp Thành đủ để đè ép họ, không hề làm nhục hai chữ “xuất sắc”. 

 “Chư vương liên thủ, cảnh này đúng là làm cho người ta tưởng nhớ!”. Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt, không chút sinh khí. 

 “Tạm thời thế đi!”, năm vương nhìn lẫn nhau: “Đợi thiên hạ bình định, cần phải tiếp tục phân định thắng thua nhé!” 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn vươn tay, thả ra năm món pháp khí: hai kiếm, một lò đồng, một chiến mâu và một thần kính màu máu. Đó là những thứ Diệp Thành đã lựa chọn kỹ càng cho năm vương. 


 “Có được thế nào không quan trọng!”. Diệp Thành đẩy năm món Đại Thánh Binh sang: “Ngày khác báo thù, năm người là chủ lực, sao có thể thiếu trang bị tốt!” 

 “Nếu Thánh Chủ Thiên Đình đã tặng thì chúng ta nhận!”. Năm vương cũng không khách sáo, đều tự tay cầm vũ khí. 

 Năm người cùng nhau tới rồi lại sóng vai rời đi. 

 Họ đi rồi thì vẫn có người tới Ngọc Nữ Phong: Ngô Tam Pháo, Thái Ất Chân Nhân, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Ngưu Thập Tam, Tiêu Phong, Mặc Uyên...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.