Chương trước
Chương sau
"Kia...", tu sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc cảm thán. 

 "Một chưởng đánh Bắc Thánh hộc máu, Phượng Tiên phải mạnh cỡ nào trời!", xung quanh hoảng sợ, tưởng mình nhìn nhầm rồi. 

 "Bắc Thánh cũng chỉ thế thôi", Phượng Tiên đứng giữa không trung, tiếng cười đầy nghiền ngẫm và hài hước vang vọng khắp đất trời. 

 "Phượng Hoàng niết bàn!", Bắc Thánh lẩm bẩm, híp mắt liếc Phượng Tiên như đã nhận ra manh mối. 

 "Hôm nay đúng là náo nhiệt ghê", một tiếng cười nham nhở chợt vang lên, nhị thái tử Kim Ô đầu đội sát kiếm xuất hiện. 

 "Vẫn nghe Bắc Thánh đẹp nhất Huyền Hoang, nay vừa gặp thì quả là xinh đẹp tuyệt trần!", tam thái tử Côn Bằng cũng đến, con ngươi màu vàng lập lòe vẻ dâm dê. 

 "Hơn trăm năm không gặp, đúng là lâu thật!", thái tử Bát Kỳ và Thần Bằng cũng xuất hiện. 

 "Hôm nay chắc chắn sẽ bội thu!", thái tử Phượng Điêu và Huyết Nhạn cũng chạy đến, liếm liếm cái lưỡi đỏ tươi, đều mơ ước huyết mạch của Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh. 

 Vòm trời kia chợt run lên, bất kể Kim Ô, Côn Bằng hay Thần Bằng, Bát Kỳ đều dẫn người tới, đếm kỹ chắc phải hơn một ngàn. 

 Mà huyết mạch của họ cũng không yếu, đều có tu vi Thánh Nhân, trận thế to lớn khiến lòng người run sợ. 

 "Đi", Bắc Thánh cau mày, lập tức bỏ chạy. 

 Ngay cả hiếu chiến như Tiểu Viên Hoàng cũng bỏ đi, theo sát Bắc Thánh định giết ra ngoài từ phía Nam. 

 Trận thế của đối phương quá lớn, họ còn đều là những tay tàn nhẫn, nếu liều mạng thì hai người cũng thua. 

 "Các ngươi đi mà được à?", Phượng Tiên nhếch mép. 

 Cô ta vừa nói xong đã thấy mặt đất run lên, một cột sáng bắn thẳng lên không hình thành một kết giới khổng lồ. 

 "Kết giới Khốn Thiên!", sắc mặt của Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng lập tức trở nên khó coi, cũng coi như biết sự bá đạo của nó. 

 "Bắt sống!", Phượng Tiên cười lạnh ra lệnh. 

 Thoáng chốc, đám Kim Ô, Côn Bằng lần lượt xông đến, người cầm pháp khí, sát kiếm, chưởng ấn, quyền thuật định một kích đánh cho Tiểu Viên Hoàng và Bắc Thánh tàn phế. 

 Bắc Thánh và Tiểu Viên Hoàng thấy thế đều mở ra dị tượng. 

 Vô số đòn tấn công bay đến, dị tượng của họ dần biến mất, Tiểu Viên Hoàng hộc máu, Bắc Thánh cũng không khá hơn là bao. 

 "Giết!", đám đông như kiến lập tức xông đến như ong vỡ tổ. 

 "Hợp sức, đánh nát kết giới!", chưa chờ hỗn chiến bắt đầu đã nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn. 

 Bên ngoài kết giới chợt xuất hiện năm người, ai cũng phong trần mệt mỏi, xem ra cũng không ngừng lên đường chạy như điên đến. 

 Người dẫn đầu khí thế bàng bạc, chính là Nam Đế. 

 Sau lưng là thái tử Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và công chúa Chu Tước, cũng đã rèn luyện trở về. 

 Ai mà ngờ được ngày ấy sau khi tạm biệt lại xảy ra nhiều chuyện, vô vàn sát kiếp như vậy. Mãi đến trăm năm sau, họ mới ở sâu trong tinh không nghe được tin. 

 Sau họ, Long Kiếp - thái tử Long Tộc cũng cầm Bá Long Đao đến, kế đó là thần tử Vu Tộc tay cầm chiến mâu, còn có cả thần nữ Linh Tộc, Cổ Tộc và rất nhiều thần tử khác, khí thế ngút trời. 

 "Giết", không gian lại nổ tung, bị một người giơ chân đá nát, sát khí cuồn cuộn quét ngang. 

 Lần này, là một loạt người đến lần lượt là Quỳ Ngưu, Đại Địa Võ Hùng, Bắc Minh Ngư và Xuyên Sơn Giáp. 

 "Mở!", dưới sự chung sức của mọi người, cùng điều khiển một pháp khí khủng bố đánh nát kết giới Khốn Thiên. 

 "Hôm nay, đúng là nhốn nháo ghê", Phượng Tiên cong môi, dáng dấp mỹ miều nở một nụ cười đầy quyến rũ khiến người xem nhìn mà hoảng hốt. 

 "Giết!", Quỳ Ngưu gầm lên, khí tức điên cuồng khủng bố, vung búa đạp không xông thẳng đến Phượng Tiên. 

 "Giết!", Đại Địa Võ Hùng và đám Tiểu Viên Hoàng cũng gia nhập, con ngươi đỏ tươi, sát khí ngút trời, là anh em kết nghĩa với nhau, một người lại bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, một người lại bị đóng đinh trên vách núi, họ không điên mới lạ. 

 "Đánh!", Nam Đế và Bắc Thánh cũng dùng hết sức mình, một chưởng quét ngang khiến từng đám người hóa thành sương máu. 

 "Chiến!", đám thái tử Long Tộc cũng lần lượt gia nhập, mặc kệ ngươi là ai, thấy kẻ thù là đánh. 

 "Hôm nay, ai cũng đừng hòng chạy", đám Côn Bằng, Kim Ô cũng xông lên, bên họ nhiều người, trực tiếp chơi quần ẩu. 

 Hỗn chiến thoáng chốc bùng nổ, đánh cho trời sụp đất nứt. 

 Bên ngoài càng ngày càng tụ tập đông tu sĩ, cũng dần dần lùi xa, đám thiên kiêu kia ai cũng cực kỳ khủng bố. 

 "Một bên là bạn của Diệp Thành, một bên lại là kẻ thù của hắn. Trận chiến lần này chắc chắn sẽ không chết không ngừng", có người thổn thức, nhìn mà hai mắt tỏa sáng. 

 "Những thiên kiêu ra ngoài rèn luyện hồi xưa, giờ lại lần lượt xuất hiện tiếp tục trận đấu của trăm năm trước". 

 "E là sau này Huyền Hoang sẽ không còn yên bình nữa rồi". 

 "Hử?", quần chúng đang ngẩng đầu xem chiến chợt nghe thấy không gian xung quanh ầm ầm rền vang như có một đội quân hùng mạnh đang chạy đến. 

 Nhìn kỹ mới biết là đám người của Thái Thanh Cung, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thiên Phạt Thánh Địa, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Triều đang xông đến. 

 Trận thế của họ quá lớn, che phủ đất trời, trong đó cả cả Chuẩn Thánh và Thánh Vương xông tới từ bốn phương trời. 

 "Còn... còn có thể làm vậy luôn", những tu sĩ đang xem chiến vội vàng lùi ra sau, sợ sơ ý bị vạ lây. 

 "Ít nhất cũng hơn triệu người, có cần ác như vậy không". 

 "Hiển nhiên là định bắt gọn cả đám Nam Đế và Bắc Thánh luôn", có người thổn thức, chậc lưỡi. 

 "Giờ những gia tộc lớn ở Huyền Hoang vẫn chưa cởi bỏ phong ấn, không ai quản lý đám Thiên Phạt Thánh Địa và Thái Thanh Cung. Nếu họ muốn quần ẩu thì chẳng ai đỡ nổi". 

 "Hoặc cũng có thể nói đám Phượng Hoàng Tộc, Kim Ô Tộc, Côn Bằng Tộc, Thần Bằng Tộc và Thiên Phạt Thánh Địa đã trở thành một liên minh, không thì đã chẳng chút e dè hay sợ sau này bị tính sổ". 

 "Lão phu đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc". 

 "Nếu những gia tộc lớn ấy cởi bỏ phong ấn thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận hỗn chiến, Chư Thiên hạo kiếp ở cuối thời đại thái cổ sẽ lại lần nữa xảy ra, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa!" 

 "Đi!", trong tiếng bàn tán của mọi người, Nam Đế trực tiếp xé xác một thần tử, xoay người giơ kiếm chém ra một con đường máu. 

 "Khốn kiếp", những người khác cũng bỏ chạy. 

 Chiến đấu trong cùng thế hệ thì họ cũng không sợ, cố tình có lớp tiền bối nhúng tay vào, còn dẫn theo quân đội tới, không phải vài chục ngàn mà là hơn triệu. 

 Đối mặt với đội hình như thế thì dù với sức chiến đấu của họ cũng không khỏi phải tạm lánh đi. Một khi bị bao vây thì vùng trời này sẽ là nơi chôn cất của họ. 

 "Ngăn lại, không được để thoát một tên nào hết!", mắt thấy đám Nam Đế bỏ chạy, Phượng Tiên cười lạnh, giọng nói vang vọng đất trời. 


 Diệp Thành bá đạo vô song, đám bạn của hắn cũng không phải hạng tép riu, bị hơn triệu tu sĩ tấn công mà vẫn có thể xông ra ngoài, chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh. 

 "Rác rưởi!", mắt thấy đám Nam Đế sắp xông ra ngoài, cuối cùng Phượng Tiên cũng không ngồi yên, bước xuống không trung, giơ kiếm chém ra một dải ngân hà, suýt nữa bổ đôi Quỳ Ngưu. 

 "Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta!", Quỳ Ngưu tức giận mắng to, song vẫn không ham chiến, hắn ta hiểu rõ tình hình bây giờ, nếu nấn ná sẽ bị giết chết. 

 "Quân tử báo thù mười năm không muộn, đi!", Long Kiếp vung Bá Long Đao lên đẩy lùi Kim Ô, giết ra một con đường máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.