"Tận mắt thấy người anh em của mình bị từng mũi tên bắn chết, không biết Thánh Thể sẽ đau lòng đến mức nào!", vô số người thở dài, bi ai cho Tiên Vương Hạc, cũng thương thay cho Diệp Thành.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, tiếng cười của Tiên Vương Hạc dần yếu đi.
Nhìn từ xa, Ngũ Chỉ Sơn đã bị máu của hắn ta nhuộm đỏ, nhìn gần càng thấy ghê người.
Tiên Vương Hạc đã chết, mái đầu ngẩng cao cuối cùng cũng rũ xuống, trước khi chết còn cười với Diệp Thành.
Cả người Diệp Thành cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tiên Vương Hạc máu chảy đầm đìa, trong mắt toàn máu và nước mắt.
Bên ngoài núi, lại cười đến trắng trợn, càn rỡ đầy biến thái.
"Hễ là liên quan đến hắn, bất kể người thường hay tu sĩ thì đều phải chết!", Phượng Tiên đã rời đi nhưng tiếng cười lạnh lẽo và đầy uy nghiêm vẫn vang vọng khắp không gian.
"Đây sẽ là một chuyến săn giết thú vị đây!", những thái tử và thần tử kia cũng xoay người rời khỏi, ai nấy đều như một ác ma với nụ cười hung ác đáng sợ.
"Còn hơn cả hồi đó nữa!", vô số tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết hại".
"Lần này Diệp Thành bị trấn áp nên khó mà đời lại món nợ máu rồi".
"Tiên Vương Hạc chết thật thảm, chúng ta nhặt xác giúp hắn ta đi!", có tu sĩ tốt bụng nhỏ giọng nói một câu.
"Đưa hắn ta xuống, sau đó ngươi sẽ bị đóng đinh lên đó thế chỗ, chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655296/chuong-2390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.