Ngoài núi, hư không lại ầm ầm vang lên như sấm đánh.
Bầu trời xung quanh có mây mù vần vũ chấn động cả không trung, dường như có một đội quân đang kéo đến.
Đó quả thật là một đội quân, người lái chiến xa, người đạp lên phi kiếm, người cưỡi linh thú, đông như kiến ùn ùn kéo đến.
Nhìn kỹ thì kia chính là những cao thủ của Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hóa Thần Triều, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần giáo ngùn ngụt sát khí kéo đến.
"Đội hình khủng như vậy luôn!", tu sĩ xung quanh biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, sợ bị vạ lây.
"Lúc trước bỏ chạy trong đêm, giờ lại cầm tay nhau giết về".
"Hiển nhiên, họ đều là vì Diệp Thành mà đến".
"Chắc biết uy thế Thánh Cốt đã hết, Diệp Thành bị trấn áp nên mới dám chạy tới. Nếu Diệp Thành còn sức chiến đấu như trước thì họ dám đến chắc? Đến bao nhiêu thì bị giết bấy nhiêu thôi".
"Ít nhất phải cả triệu người", có người thổn thức.
"Chưa biết chừng có thể phá hủy Ngũ Chỉ Sơn thật, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì phong ấn mà bị phá sẽ khó thoát chết".
Trong khi họ nói chuyện, đám người kia cũng đến, đứng đầy đất và phủ kín hư không, trông cứ như một biển người màu đen.
Quả thật có hơn triệu người, đội hình lần này cực kỳ khủng bố, bao vây lấy Ngũ Chỉ Sơn chật như nêm cối, cực kỳ chấn động.
"Diệp Thành, ngươi vậy mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655288/chuong-2382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.