Chương trước
Chương sau
Ngoài núi, hư không lại ầm ầm vang lên như sấm đánh. 

 Bầu trời xung quanh có mây mù vần vũ chấn động cả không trung, dường như có một đội quân đang kéo đến. 

 Đó quả thật là một đội quân, người lái chiến xa, người đạp lên phi kiếm, người cưỡi linh thú, đông như kiến ùn ùn kéo đến. 

 Nhìn kỹ thì kia chính là những cao thủ của Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hóa Thần Triều, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần giáo ngùn ngụt sát khí kéo đến. 

 "Đội hình khủng như vậy luôn!", tu sĩ xung quanh biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, sợ bị vạ lây. 

 "Lúc trước bỏ chạy trong đêm, giờ lại cầm tay nhau giết về". 

 "Hiển nhiên, họ đều là vì Diệp Thành mà đến". 

 "Chắc biết uy thế Thánh Cốt đã hết, Diệp Thành bị trấn áp nên mới dám chạy tới. Nếu Diệp Thành còn sức chiến đấu như trước thì họ dám đến chắc? Đến bao nhiêu thì bị giết bấy nhiêu thôi". 

 "Ít nhất phải cả triệu người", có người thổn thức. 

 "Chưa biết chừng có thể phá hủy Ngũ Chỉ Sơn thật, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì phong ấn mà bị phá sẽ khó thoát chết". 

 Trong khi họ nói chuyện, đám người kia cũng đến, đứng đầy đất và phủ kín hư không, trông cứ như một biển người màu đen. 

 Quả thật có hơn triệu người, đội hình lần này cực kỳ khủng bố, bao vây lấy Ngũ Chỉ Sơn chật như nêm cối, cực kỳ chấn động. 

 "Diệp Thành, ngươi vậy mà cũng có ngày hôm nay!", thánh chủ Thái Thanh Cung điên cuồng cười to, trong mắt tràn ngập vẻ hả hê. 

 Thánh chủ sáu nhà khác cũng thế, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào giết chết Diệp Thành. 

 Diệp Thành không đáp, chỉ im lặng nhìn từng khuôn mặt buồn nôn kia rồi bỗng chốc cảm thấy đau đớn. 

 Hơn hai trăm năm trước, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đã liều chết chiến đấu bảo vệ chúng sinh, song lại bị họ căm hận. Sự châm chọc ấy quả thật khiến người ta không nhịn được mà cười đầy đau đớn. 

 "Đánh cho bổn vương, phá hủy phong ấn của Ngũ Chỉ Sơn!", ngoài núi, tiếng quát vang lên, thánh chủ bảy nhà đều vung tay lên, giơ kiếm chỉ về phía Ngũ Chỉ Sơn đằng xa. 

 Thoáng chốc, vô vàn đại trận khủng bố lập tức xuất hiện khắp nơi và tỏa ra thần uy cái thế chĩa thằng vào Ngũ Chỉ Sơn. 

 Hơn triệu tu sĩ cũng đứng kín xung quanh, pháp khí kêu ong ong, trận pháp hạ xuống, vô số bí pháp xuất hiện kèm theo khí tức hủy diệt đánh về phía Ngũ Chỉ Sơn. 

 Hàng triệu luồng thần quang đồng loạt đánh lên vách núi. 

 Dù là Đại Thánh cũng hoảng sợ trước đòn tấn công với quy mô lớn như thế, nếu người bị đánh là Đại Thánh thì chắc đã chết rồi. 

 Song, hơn triệu tu sĩ cùng hợp tác thế mà vẫn chẳng thể khiến Ngũ Chỉ Sơn lay động, ngay cả đá cũng không rớt xuống. 

 "Tiếp tục đánh, đánh mạnh vào!", các thánh chủ tức giận vung kiếm lên quát to. 

 Hơn triệu tu sĩ như tiêm máu gà liều mạng tấn công, thần thông pháp khí, bí thuật pháp trận, mặc kệ cái giá phải trả, không phá hủy được thì sẽ không dừng lại. 

 Tiếng nổ ầm ầm vang vọng cả bầu trời, liên miên không ngớt. 

 Những tu sĩ đã đi lúc trước đều quay lại. 

 Tất cả mọi người muốn nhìn thử xem đòn tấn công của hơn triệu người có thể phá nổi phong ấn của Phật Tổ hay không. 

 Nhìn từ xa, trên đỉnh núi xung quanh Ngũ Chỉ Sơn đều là những tu sĩ đang xem trò hay. 

 Nhiều người còn trực tiếp bắc nồi lên, vừa ăn thịt vừa uống rượu hóng hớt. 

 "Ta cá chín ngày, phong ấn chắc chắn sẽ bị phá", còn có người mở sòng chơi cá cược giữa ban ngày ban mặt. 

 "Ba ngày, cùng lắm ba ngày thôi, hơn triệu tu sĩ đó!" 

 "Phong ấn của Phật Tổ mà muốn phá thì phá à, ta cá hết của cải, ít nhất cũng phải nửa tháng". 

 "Mại dô, mại dô, mua pháp khí đi! Qua cửa này thì không còn nữa đâu!", thậm chí còn bày sạp bên ngoài núi buôn bán hàng hóa. 

 Vậy luôn! Còn bày cả quán, người bán đan dược, kẻ bán bí pháp xông đến như ong vỡ tổ, đều có ý định làm buôn bán, ở đâu bán mà chẳng được. 

 Quán trà, quán rượu cũng được dựng lên, còn có đại năng xây một tòa nhà hàng, buôn bán cũng khấm khá. 

 Đây là một cảnh tượng thế nào nhỉ, một cái Ngũ Chỉ Sơn thế mà lại trông như một ngôi thành cổ, hết sức tấp nập. 

 Thế nhưng, một ngày lặng lẽ trôi qua, song phong ấn vẫn chưa bị phá. 

 Hai ngày sau, Ngũ Chỉ Sơn vẫn sừng sững tại chỗ. 

 Ba ngày sau, vẫn không thấy họ phá hủy Ngũ Chỉ Sơn. 

 Thời gian dần trôi, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày... từng ngày trôi qua, thế lực của bảy nhà càng đánh càng hăng nhưng vẫn không thể khiến Ngũ Chỉ Sơn nhúc nhích hay phá hủy được phong ấn. 

 Mãi đến khi qua một tháng mới thấy bảy thánh chủ ra lệnh ngừng tấn công, sắc mặt cũng hết sức khó coi. 

 Hơn triệu tu sĩ nghe được lệnh thì đều ngồi bệt xuống đất, ai cũng mặt mày trắng bệch. 

 Liều mạng tấn công một tháng, ai cũng uể oải, con ngươi đỏ bừng, bơ phờ. 

 Lại ngó đám đông đang hóng hớt, ai cũng điên cuồng vò đầu. 

 Kết quả là dù ai đang uống rượu ăn thịt, bày quán, đánh bài hay ghẹo gái cũng lần lượt chạy về bốn phương tám hướng. 

 Đất trời bao la rộng lớn như vậy, vô số bóng người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc khiến nơi này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. 

 "Đi!", Thánh chủ Thiên Phạt Thánh Địa lạnh lùng nói một tiếng, là người đầu tiên xoay người dẫn người nhà rút lui. 

 Thánh chủ của sáu nhà khác cũng đen mặt, ra lệnh dẫn người nhà mình xám xịt bỏ đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.