Chương trước
Chương sau
Hồi đó, Thái Hư Cổ Long đã từng nói một khi tu luyện Phật chú này sẽ bị theo dõi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau với Phật. 

 Giờ, khi cách hơn hai trăm năm, niệm thân của Phật Tổ thế mà lại xuất hiện, chỉ vì Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú mà hắn đã kết nhân quả với Phật Môn. 

 Úm, Ma, Ni, Bát, Mê, Hồng... 

 Niệm thân của Phật Tổ niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, giọng đọc bàng bạc, ma lực ấy khiến người ta khó có thể chống cự lại. 

 A! 

 Kiếm trong tay Diệp Thành rớt xuống cắm vào mặt đất, hắn ôm lấy mái đầu già nua, đau đớn gào thét. 

 Niệm thân của Phật Tổ quá mạnh mẽ, định dùng Tịnh Thế Chú độ hắn. 

 Chỉ thoáng chốc, sát khí trên người hắn đã biến mất, giây tiếp theo tâm trí kiên định của hắn cũng trở rối loạn. 

 “Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”, tu sĩ xung quanh núi Chư Thiên người vò đầu, người ngơ ngác nhìn. 

 Không chỉ họ giật mình kinh ngạc mà đám thần tử Tiên Tộc và Phượng Tiên cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì. 

 “Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật”, tiếng tụng kinh không ngừng vang vọng kèm theo sức mạnh độ hóa. 

 “Tuy ta bỏ xuống đồ đao, cũng chưa chắc có thể thành Phật!”, Diệp Thành hét lên, tiếng thét từ tận linh hồn. 

 Haiz... 

 Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, bức tượng Phật kia bay ra khỏi thần hải của Diệp Thành rồi bay thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung. 

 Nó biến to ra thành một bức tượng mấy ngàn mét cao như núi, phật quang tỏa sáng khắp nơi, vừa trang nghiêm lại hào hùng. 

 Nó quả thực rất chói mắt, vô số phật quang chiếu khắp mọi nơi khiến bầu trời u ám vì ông ta mà sáng như ban ngày. 

 Mắt Phật thanh tĩnh mang theo từ bi và hòa ái, vô số kinh văn diễn biến bên trong, ẩn giấu Phật hiệu vô thượng. 

 “... Đó là gì?”, tu sĩ bốn phương ngẩng đầu ngưỡng cổ, kinh ngạc nhìn niệm thân Kim Phật, vẻ mặt hoảng hốt. 

 “Phật Tổ?”, thần tử Tiên tộc và đám người Phượng Tiên cũng nhìn thấy, điên cuồng gào thét: “Phật Tổ cứu ta!” 

 “Ngã Phật từ bi, A Di Đà Phật!”, niệm thân Phật Tổ mở miệng, tiếng Phật niệm quanh quẩn chín tầng trời. 

 Một tiếng này mang theo uy áp đè Diệp Thành quỳ mọp xuống. 

 “Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành hét lên, mắt thần đỏ bừng, phủ đầy tơ máu, trên trán, một đường gân xanh dài mảnh hằn rõ lên, điên cuồng giật mạnh thể hiện sự tồn tại. 

 Hắn bất khuất chống lại uy áp, cố gắng đứng lên, thánh thể bị còng xuống cũng dựng thẳng. 

 Diệp Thành rút ra kiếm Chuẩn Đế cắm nghiêng trên đất, khó nhọc vung nó lên, chém về phía đám người đang cầu cứu. 

 Phụt! 

 Một kiếm chém xuống, từng mảng người hóa thành sương máu. 

 Nhưng cũng vì thế mà Diệp Thành phải trả cái giá cực đắt, Thánh Cốt của hắn bị uy áp nghiền nát không chỉ một cái. 

 Giết! 

 Diệp Thành quát, thánh huyết tuôn ra, hắn kéo lê thanh kiếm đẫm máu, lảo đảo bước đi, không ngừng chém tới. 

 Mỗi lần vung kiếm là có một đám người bị giết. 

 Mỗi lần vung kiếm là thánh thể của hắn sẽ vỡ ra một chút, nhuộm đỏ màu máu, toàn thân biến thành một người màu đỏ. 

 “Phật Tổ cứu ta! Phật Tổ cứu ta!”, Diệp Thành la hét thì đám Phượng Tiên và thần tử Tiên tộc lại đang gào rống, hi vọng Phật Tổ có thể cứu giúp họ ra khỏi bể khổ. 

 “Giết!”, Diệp Thành đã không còn nhìn ra hình người, ý thức hỗn loạn, mắt chảy huyết lệ, tầm nhìn mờ ảo, mỗi một bước đi là một dấu chân máu, sau là một đường máu. 

 Kiếm rơi, máu đã thành vũng, máu nhuộm đỏ núi Chư Thiên. 

 Rất nhiều thần tử của các đại phái, thái tử của giáo đều chết trong giây phút này, biến thành hạt bụi trong lịch sử. 

 “Ngã Phật từ bi!”, Phật Tổ than nhẹ một tiếng, tay Phật sáng chói, từ trên giáng xuống. 

 Bàn tay vàng che cả bầu trời, phủ đầy Phật văn, trong lòng bàn tay còn có một chữ Vạn (卍) màu vàng. 

 Bàn tay Phật giáng xuống như tận thế tiến đến, trời đất chấn động, mất đi màu sắc, thời gian đứng lại, càn khôn đảo lộn, Hư Thiên từ từ sụp đổ. 

 “Ngươi không thể giết ta! Ta là con cháu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã ban ơn cho ngươi!”. Bên dưới, Phượng Tiên khàn giọng thét, trong mắt là sự hoảng sợ, bởi vì Diệp Thành đã cầm kéo lê thánh thể đầy máu tới trước mặt cô ta, vung lên sát kiếm. 

 “Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành hét lên, huyết lệ tung bay, dù liều mạng, hắn cũng phải diệt Phượng Tiên, đòi lại món nợ máu vì người thân đã chết thảm. 

 “Không... không không...”, Phượng Tiên hét thảm, với tốc độ mắt thường có thể thấy, đồng tử của cô ta cũng từ từ co lại thành cỡ cây kim. 

 Kiếm còn chưa chém xuống, cô ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào Cửu U, hạ mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp phải chịu giày vò. 

 Vốn dĩ cô ta và Diệp Thành không có thù, chỉ vì Phượng Hoàng Tiên Ngự mà người luôn cao cao tại thượng, tự nhận là cao quý, không cho phép người khác mạo phạm như cô ta lại nhiều lần tìm cách trả thù. 

 Có điều, hết lần này tới lần khác vây giết Diệp Thành đều thất bại đã làm cô ta điên cuồng. 

 Vì thế, cô ta phải trả cái giá đắt cho hành động của mình. 

 Không chỉ cô ta, ngay cả hoàng huynh của cô ta cũng chết thảm, tộc Phượng Hoàng cao quý phải hổ thẹn vì cô ta. 

 Trong giây phút hấp hối, cô ta mới biết hối hận là gì. 

 Cô ta ân hận vì đã trêu vào Diệp Thành, không chỉ một lần chạm vào vảy ngược của hắn, để bây giờ rước lấy kết cục thê thảm. 

 Sự cao quý của cô ta, sự ngạo mạn của cô ta, tu vi đạo hạnh của cô ta, ước nguyện to lớn của cô ta, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta... tất cả đều biến thành quá khứ theo một kiếm này. 

 Hàn quang lóe lên, Phần Tịch buông xuống, Phượng Tiên bị chém chết. 


 “Ta không cần sự từ bi của ngươi!”, Diệp Thành bị đè dưới núi nhưng tiếng hét của hắn làm chấn động cả trời cao. 

 Đồi núi lắc lư, bị hắn làm cho lay động. 

 Hắn là con kiến hôi, bên trên người là một ngọn núi tám nghìn trượng nhô cao. 

 Tu sĩ xung quanh cứng đờ, nhìn cảnh này mà giật mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.