"Ân ân oán oán biết đến bao giờ!", Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
"Đây là nhân quả giữa ngươi và Phật Môn, ngươi tạo nhân thì sẽ có quả!", Thích Già nhàn nhạt nói, Phật pháp cuồn cuộn.
"Đúng là buồn cười!", Diệp Thành thả lỏng vặn vặn cổ, nụ cười trên mội lại có chút ngang ngược và yêu dã: "Lúc trước ta nói nhân quả với ngươi, ngươi lại bảo ân ân oán oán biết đến bao giờ. Nay ta nói ân ân oán oán biết đến bao giờ với ngươi, Tôn Giả lại bảo nhân quả".
"Ngươi đã vào mê chướng, đắm chìm trong biển khổ rồi".
"Tôn Giả, nói nữa cũng vô dụng thôi, đều là ham muốn của ngươi đang quấy phá, hay là đi theo ta, vãn bối giúp ngươi vượt qua khó khăn, chứ đừng để thù hận che mắt!", Diệp Thành chậm rì rì nói, những câu từ lúc trước Thích Già nói bị hắn sử dụng lại, còn dùng một cách vô cùng lưu loát.
"Lão nạp..."
"Chấp niệm của tiền bối quá sâu, cuối cùng sẽ biến thành nghiệp chướng đó".
"Lão nạp..."
"Nhân quả luân hồi, ân ân oán oán biết đến bao giờ".
"Lão nạp..."
"Phật mà sinh ra sát khí, Tôn Giả đã không thể độ chúng sinh nữa rồi".
"Lão nạp..."
"Khỏi phải nói nữa, ngươi đã lục căn không tịnh ".
Đây là một cuộc nói chuyện hết sức kỳ lạ, mỗi khi Thích Già muốn nói thì đều bị Diệp Thành ngắt lời, mà mỗi lần Diệp Thành nói xong còn thở dài một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ xót xa.
Hơn nữa, lời nói của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655284/chuong-2378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.