“Tiền bối cứu ta”, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo bay đến túm lấy cọng rơm cứu người, liều mạng cầu xin.
Thế nhưng ông cụ Chuẩn Đế đang câu cá đó như không nghe thấy lời cầu xin của ông ta, tự coi mình thành người điếc.
Diệp Thành giơ kiếm lên lao đến, vẻ mặt lạnh như băng, nhìn ông lão đó một cái rồi chém một nhát kiếm vào Trí Dương Đạo Nhân.
“Tiền bối thấy chết không cứu thật sao?”, Trí Dương gào lên.
Nhưng ông ta không nhận được câu trả lời từ ông lão, chỉ lo nghênh đón một nhát kiếm của Diệp Thành, cả người bị chém văng ra xa, tông vào mười mấy ngọn núi lớn mới rơi xuống, lại không nhìn thấy hình người lần nữa.
Diệp Thành ở trên không trung bước đến, tiếp tục đuổi giết ông ta, tà khí lạnh như băng.
Sau những người đứng xem đều không quên chắp tay chào lúc đi ngang qua chỗ ông lão, mặt ai nấy cũng đầy vẻ kính sợ.
“Ngay cả một cấp Chuẩn Đế cũng không dám lo chuyện bao đồng”, người đứng xem chậc lưỡi: “Diệp Thành khiến người ta sợ đến thế sao?”
“Mẹ nó, xấu hổ thật chứ”, sau khi mọi người đi rồi, ông lão Chuẩn Đế mới bĩu môi, xoa mi tâm.
Không phải ông ấy sợ Diệp Thành, mà là sợ Thiên Hư.
Đại Thánh đều có thể nhìn thấy trong người Diệp Thành có Thánh Cốt của Thần Chiến, ông ấy thân là Chuẩn Đế sao lại không nhìn ra bí mật này.
Thiên Hư cứu Diệp Thành, lại đưa Thánh Cốt Thần Chiến cho hắn, điều này đủ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655271/chuong-2365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.