Chương trước
Chương sau
"Chán sống à!", Trí Dương Đạo Nhân quát, nhấc chân bước ngang qua bầu trời, tay cẩm Chuẩn Đế Kiếm giơ lên cao rồi chém xuống. 

 "Giết ta? Ngươi cũng xứng?", Diệp Thành gằn giọng quát, sau đó xông lên không né không tránh mà dùng cơ thể trực tiếp đón đỡ, nắm tay vàng kim siết chặt, lòng bàn tay hóa thành càn khôn bá đạo không gì cản nổi. 

 Phụt! Phụt! 

 Máu tươi bắn tung tóe, một kiếm của Trí Dương Đạo Nhân bổ trúng bả vai Diệp Thành suýt nữa chặt đứt cánh tay hắn, nhìn mà ớn lạnh. 

 Song, ông ta cũng trả một cái giá tương đương, bị Diệp Thành đánh trúng, nửa người bị đánh nát, máu xương văng tứ tung. 

 "Cái này cũng kinh... kinh...", tu sĩ xung quanh nhìn mà hoảng sợ hai mắt đăm đăm, điên cuồng nuốt nước miếng tưởng mình nhìn nhầm. 

 Một đòn cứng đối cứng, một Đại Thánh đỉnh phong như Trí Dương Đạo Nhân lại bị Chuẩn Thánh là Diệp Thành một quyền đánh máu xương văng tung tóe. 

 "Chuyện gì vậy, khi nào thì Chuẩn Thánh lại mạnh như thế?", vô số người vò đầu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. 

 "Xương cốt của Thánh Thể Đại Thành đúng là bá đạo không gì địch nổi", Tây Tôn và Trung Hoàng lắc đầu cười, cũng kinh ngạc không thôi. 

 "Không ngờ hắn lại có thể đánh lui Đại Thánh", Phượng Tiên cũng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy Truyện Tống Trận Bàn ra. 

 "Không thể nào", khó chấp nhận nhất vẫn là Trí Dương Đạo Nhân, ông ta hét rung trời, mặt mày tràn ngập vẻ dữ tợn. 

 Ông ta là Đại Thánh đó! Đại Thánh đỉnh, chỉ kém một chút là thành Chuẩn Đế, còn cầm Chuẩn Đế binh, vậy mà lại bị Chuẩn Thánh đánh hộc máu. Đây quả thật là một nỗi nhục, nỗi nhục cực kỳ to lớn. 

 "Ngươi đã chọc phải người không nên dây vào", Diệp Thành đứng sừng sững giữa không trung, tiếng nói vang như sấm, chấn động cả bầu trời. 

 Diệp Thành nói xong đã thấy một luồng thần mang màu vàng bắn thẳng từ đỉnh đầu hắn lên trời, khiến bầu trời thủng một lỗ to. 

 Khí huyết hắn cuồn cuộn như biển cả, vô cùng mãnh liệt, con ngươi màu vàng sáng lấp lánh rực rỡ tỏa ra xung quanh, cơ thể như đúc từ vàng ròng khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

 Sau đó, một luồng sóng gợn màu vàng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Nó là uy áp khiến không gian nổ tung, hư không sụp đổ, đất trời cũng phai màu. 

 "Chuẩn... Chuẩn Đế!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức thay đổi sắc mặt. 

 "Sao... sao lại có uy áp của Chuẩn Đế rồi?", tu sĩ xung quanh giật mình há to miệng như có thể nhét vào một quả trứng khủng long. 

 "Rõ ràng là Chuẩn Thánh, lấy đâu ra uy áp của Chuẩn Đế thế". 

 "Chẳng trách có thể tàn sát cả chục vạn tu sĩ, không ngờ vẫn còn có con át bài chủ bài như này", tiếng bàn tán lại bùng lên hình thành một làn sóng thủy triều. 

 "Căn bản là ở Thánh Cốt, hắn dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành", lớp tiền bối cũng không nhịn được kinh ngạc la lên, dường như đã nhận ra manh mối, kinh ngạc đến cả người run rẩy. 

 "Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành?", lớp tu sĩ trẻ ngạc nhiên. 

 "Đúng vậy, hắn đi Thiên Hư dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến. Người đi ra khỏi Thiên Hư lúc trước chính là Diệp Thành". 

 Có đại năng thông minh lanh trí đoán được bí mật trong đó. 

 Câu đó vừa được nói ra, khu vực này lập tức bùng nổ. 

 Lúc này, mọi người có mặt ở đây mới hiểu được tại sao Diệp Thành vẫn còn sống, chắc chắn là do Thiên Hư cứu. Và họ cũng biết được tại sao Diệp Thành lại mạnh vậy, chắc chắn đã dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến ở Thiên Hư. 

 "Thiên Hư có tiếng nguy hiểm vậy mà lại cứu Diệp Thành". 

 "Còn để hắn dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến, rốt cuộc Diệp Thành có quan hệ gì với vùng đất dữ, hay hắn vốn là người của nơi đó?" 

 "Đây quả thật là khiến người ta khó tin mà". 

 Vô số tiếng kinh ngạc cảm thán không ngừng vang lên, trái tim lại không khỏi run rẩy trong nỗi khó hiểu. 

 Uy áp của Diệp Thành quá khủng bố, có khá nhiều người không chịu nổi, rớt khỏi không trung rồi quỳ xuống đất. 

 "Lão phu mặc kệ ân oán của ngươi và nàng ta!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức cất kiếm, xoay người rời khỏi. 

 Ông ta quả thật cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành còn có cơ duyên như vậy, hèn chi dám trực tiếp đỡ lấy một kiếm bá đạo vô song của mình. 

 Dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành thì sẽ có được uy áp của Chuẩn Đế. Dưới Chuẩn Đế, hơn nửa sẽ không phải đối thủ của hắn. 

 Ông ta chỉ là Đại Thánh chứ chưa phải Chuẩn Đế nên cũng khó cản nổi uy áp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành, cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thiệt. 

 "Năm lần bảy lượt đối đầu với ta, giờ lại muốn chạy?", Diệp Thành gằn giọng, nhấc chân vượt ngang trời, đập xuống một chưởng màu vàng. 

 Uy áp của Chuẩn Đế quá mạnh, càng đừng nói đến uy thế Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành. Một chưởng kia còn chưa đập xuống, bầu trời đã sụp đổ. 

 Trí Dương Đạo Nhân nổi giận, đôi tay nắm kiếm trực tiếp đón đỡ. 

 Bàn tay hạ xuống, dù với sức chiến đấu của ông ta cũng bị ép cong gối, cơ thể nứt toạc, máu tươi vẩy ra. 

 "Mẹ nó, ngươi định không chết không ngừng à?", Trí Dương Đạo Nhân gầm lên, khí huyết cuồn cuộn trực tiếp nâng một chưởng kia lên. 

 "Sao, sợ hả?", Diệp Thành lại đánh xuống một chưởng. 

 "Còn muốn chạy?", Diệp Thành quát, thi triển Dịch Thiên Hoán Địa trao đổi vị trí với Truyền Tống Vực Môn. 

 Trí Dương Đạo Nhân biến sắc, lắc mình lùi ra sau với một tốc độ cực nhanh. 

 Song, Diệp Thành còn nhanh hơn, bước một cái đuổi theo. Khi hắn vừa đến gần cũng chẳng nói câu nào trực tiếp vung tay lên đánh, nắm đấm mạnh mẽ vô song. 

 Có nhiều tu sĩ xung quanh đã quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.