Sáng sớm, làng Sơn Hà lượn lờ khói bếp, khung cảnh yên bình.
Tiếng cười khanh khanh không ngừng vang bên tai, tiếng trẻ con nô đùa, chập chững từng bước nhỏ, rực rỡ ngây thơ.
Dưới chân núi, trước bia mộ nhỏ bé, tu sĩ già khóc đỏ cả mắt đã đứng dậy, đang quét dọn cỏ dại bên mộ.
Đứa nhỏ kia cũng đến giúp, trông mặt mũi có chút khờ dại.
Tu sĩ già khẽ cười, xoa đầu nhóc, ông ta xem cậu như người thân, quyết định sống nương tựa lẫn nhau.
Tất thảy mọi chuyện đều đang phát triển đâu vào đấy.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, lá khô rơi xuống che trên người hắn, như muốn chôn vùi hắn.
“Đợi đến khi Thiên Ma đến Thất Sát, cũng là lúc chư tiên chiến thiên”.
Trong bóng tối, như có một âm thanh cổ xưa vang bên tai hắn, khiến vẻ mặt hắn đau đớn.
Sau đó một cơn gió nhẹ thổi đến, hắn mở bừng mắt.
Có thể thấy được sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thở gấp như gặp phải ác mộng.
Ngây người hai, ba giây, mới thấy hắn bỗng nhíu chặt mày.
Tinh thần mau chóng tỉnh táo, hắn nhớ lại ý cảnh Đế giác.
Cảnh tượng cổ xưa hiện rõ trước mắt. Một vị Nữ Đế hùng mạnh, không biết đang đấu với ai, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng đế huyết tung tóe khắp trời vẫn chói mắt như cũ, in rõ trong não hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy đến cuối cùng, cũng không biết kiếm Tru Tiên kia có chém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655241/chuong-2335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.