Trong núi, Diệp Thành tìm một mảnh đất trống khoanh chân ngồi xuống.
Hắn nhìn vào trong thần hải, Đế giác đã dung hợp lơ lửng ở giữa, tỏa ra thần quang mang một khí tức xa xưa.
Lấy Đế giác là trung tâm, có vô số tiên quang bắn ra xung quanh khiến thần hải của hắn chấn động dẫn đến tâm cảnh Diệp Thành trong sáng.
Ngoài ra, còn có một tia Đế uy như ẩn như hiện. Đế giác được khảm trên đế binh nên cũng dính thần uy của nó. Tuy đã vỡ, nhưng vẫn còn mãi.
Diệp Thành nhìn chằm chằm nó, Đế giác cực kỳ bất phàm.
Nó vẫn còn ghi lại cảnh tượng tìm thấy mảnh Đế giác đầu tiên vào hơn hai trăm năm trước, Tề Dương kia bị Diệp Thành đánh cho tàn phế.
Trên hành trình của hắn, từng miếng Đế giác rơi vãi đã bị Diệp Thành tìm được. Đến giờ, cuối cùng cũng đầy đủ.
Diệp Thành nhìn một hồi đầu óc chợt cảm thấy hoảng hốt, bị đẩy vào một cái ý cảnh khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi thành một mảnh mây mù.
Mây mù lượn lờ chậm rãi tản đi lộ ra một vùng đất hoang dã, núi cao san sát, sông ngòi xen kẽ, bao la bát ngát, một mảnh xanh ngắt.
Hắn nhìn thấy một cô gái không rõ mặt đứng lơ lửng giữa không trung, trông xa xôi như mộng như ảo.
Nàng vô cùng xinh đẹp, quả thật y như tiên nữ, ánh sáng thần thánh lượn lờ, dáng dấp ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.
Uy áp của nàng như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655239/chuong-2333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.