Chương trước
Chương sau
"Cô nhóc, chưa cưới xin gì nhỉ?", Quỳ Ngưu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của thần nữ Cổ Tộc, háo sắc nói. 

 Vừa nói xong, hắn ta lập tức gục xuống, bị thần tử Man Tộc tát một cái không nhẹ không nặng, đánh cho ngu người. 

 Chu Tước cũng say lờ đờ, ôm lấy cổ Nam Đế nói một tràng lời âu yếm khiến ba người Huyền Vũ càng đỏ mắt, suýt nữa xách Nam Đế ra ngoài đánh cho một trận. 

 Chỉ có Diệp Thành là thông minh ôm lấy kiếm Chuẩn Đế từ đầu đến cuối không dám uống nhiều, sợ uống say rồi sẽ bị người bóp chết. Nụ cười của Bắc Thánh quả thật rất khủng bố. 

 "Trả túi trữ vật lại cho ta", Bắc Thánh lại sáp vào gần hơn, cũng uống nhiều. Đường đường là mỹ nhân đẹp nhất Bắc Nhạc, Bắc Thánh của Huyền Hoang lại say chếnh choáng. 

 "Nào, cầm đi!", Diệp Thành nhét trở về, từ lúc ở di tích viễn cổ đã không dám đụng vô rồi. 

 Hắn nói xong bèn tự giác đổi chỗ với Quỳ Ngưu. 

 Lại nói Quỳ Ngưu cũng thảm, ban nãy mới bị thần tử Man Tộc tát cho cái, giờ vừa xoa đầu tỉnh lại đã bị Bắc Thánh đập cho phát ngất xỉu, cú đập còn cực kỳ mạnh. 

 Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, nhiều yêu nghiệt như vậy uống say quả thật rất khó tin. 

 Đến đêm khuya, Tiêu Thần là người đầu tiên tỉnh rượu. Hắn ta chậm rãi đứng dậy, bên cạnh đó còn có Viêm Long cũng đứng dậy. 

 "Hẹn gặp lại", Tiêu Thần và Viêm Long vỗ vai Diệp Thành, sau đó lần lượt đi vào màn đêm. 

 Hai người đều cầm theo thẻ ngọc ký ức mà Diệp Thành đưa lên đường đi tìm người chuyển thế của Đại Sở. 

 Sau khi họ đi, đám Long Kiếp cũng đứng dậy, vẫn chưa tỉnh rượu nên lời nói cũng là những câu khi say. 

 Mấy người đi về phía Tây, định xuyên qua biển sao đến tinh không rèn luyện. Lần này, sẽ đi rất nhiều năm. 

 Khác với họ, đám thái tử Huyền Vũ lại đi hướng Đông, cũng tính đến sâu trong tinh không rèn luyện. Kế tiếp rất lâu sau đó, cũng sẽ không đến Huyền Hoang. 

 Nam Đế cũng lảo đảo rời đi, luôn miệng luyên thuyên không biết đang nói gì, thoáng chốc đã biến mất. 

 Gia tộc của họ đều đã tự phong ấn cách đây không lâu, hay có thể nói là quay về đất tổ. Giống như đám Quỳ Ngưu, đều chạy ra tự mình đi rèn luyện. 

 Diệp Thành nhìn thoáng qua, trừ Quỳ Ngưu vẫn ngất xỉu cũng chỉ còn Tiểu Cửu Tiên và mắt say lờ đờ Bắc Thánh. 

 "Diệp Thành, đệ tử của ngươi giống ta lắm hả?", Tiểu Cửu Tiên chớp chớp đôi mắt thổ trong vắt như nước. 

 "Bản thân ta hy vọng ngươi có một người chị em sinh đôi", Diệp Thành thở dài: "Tiếc là, ngươi lại không có". 

 Hắn cũng rời đi, khoác áo đen đeo mặt nạ quỷ đi thẳng đến Linh Sơn, muốn tìm Thích Già Tôn hỏi xem cô gái ở thành Vô Lệ đang ở đâu. 

 Dưới ánh trăng, không hiểu sao bóng lưng của hắn có chút cơ đơn, áo đen bồng bềnh cũng đượm chút tang thương. 

 Bữa tiệc kết thúc, Tiểu Cửu Tiên vẫn ngủ khò khò. 

 Chẳng mấy chốc, cô nhóc kia lại giật mình bật dậy vội vàng giải rượu rồi chạy thẳng đến phía Đông. 

 Còn Bắc Thánh lại xách theo vò rượu đi Linh Sơn, cố ý hay vô tình gì đó mà đi theo Diệp Thành. 

 Đống lửa lụi tắt, tiếng ngáy của Quỳ Ngưu rất to, đợi đến khi hắn ta tỉnh lại thì lập tức gào lên... Người đâu? 

 Linh Sơn dưới đêm đen vừa trang nghiêm lại yên ả, những vì sao lại khiến nó như phủ lên như một lớp áo choàng trông tựa tiên cảnh. 

 Diệp Thành dừng lại ở phía xa, lẳng lặng ngắm nhìn nó. 

 Giảng đạo trên Linh Sơn đã kết thúc, những người đến nghe giảng lần lượt rời khỏi, trầm ngâm như nghĩ ngợi điều gì đó và vẫn chưa đã thèm. 

 "Thiền pháp của Phật gia đúng là uyên bác", có rất nhiều bậc tiền bối thì thào bàn tán, vẫn còn chưa nghe đã. 

 "So sánh với giảng pháp, ta càng thích xem hậu bối đánh nhau", một đám lão già cà lơ phất phơ khoanh tay mặt mày thích thú nói. Một đám đánh nhau trông rất gây cấn. 

 "Sắp tới quay về phía Bắc, 80% là Thánh Thể sẽ đến Bắc Nhạc quậy một trận", nhiều người nhỏ giọng thì thầm. 

 Một đám người từng tốp rời đi, bước vào không trung mịt mờ. 

 Tuy có rất nhiều người, lại chẳng ai chú ý tới Diệp Thành ở trong tối. 

 Diệp Thành lẳng lặng nhìn và thấy được rất nhiều người quen như Trung Hoàng, Tây Tôn, cũng có rất nhiều thái tử, thần tử bị hắn đuổi theo đánh đầy trời lúc trước. 

 Nhắc đến Phượng Tiên, Diệp Thành vẫn chưa thấy cô ta, chắc hẳn đã chạy về chuẩn bị mời tiền bối đến điên cuồng trả thù. 

 Người ngoài đi hết, hắn mới xuất hiện, đứng dưới Linh Sơn, chắp tay cúi chào: "Vãn bối xin cầu kiến Thích Già Tôn Giả". 

 "Không biết thí chủ tìm lão nạp làm gì?", Thích Già đứng trên đỉnh núi hiền lành cười, cũng nhận ra Diệp Thành. 

 "Tiền bối biết cô gái ở thành Vô Lệ kia đang ở đâu không?", Diệp Thành ngửa đầu mong ngóng nhìn Thích Già.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.