Chương trước
Chương sau
"Cút ngay!", Phượng Tiên nổi giận trừng một đôi mắt xinh đẹp, sát khí rợp trời. 

 "Không cút!", Bạch Hổ lắc đầu, vô cùng cợt nhả đáp. 

 "Công chúa đừng sợ, ta đến giúp ngươi!", có thần tử xông lên, lại là thái tử một tộc lớn. 

 Sau hắn ta lại có mấy người xông lên, đều chạy tới nịnh bợ, có cơ hội không thể hiện thì trời tru đất diệt. 

 "Ơ!", Huyền Vũ và Thanh Long cũng ngứa tay, đang lo không có cớ tham gia, thấy mấy người kia kiêu ngạo như vậy, không lý nào lại ngồi yên. 

 Mấy người một lời không hợp trực tiếp lao vào nhau trên trời, một đám chọi một đám, gây ra tiếng động cũng khá lớn. 

 Diệp Thành cau mày, trở tay đánh bay một thần tử, mặt mày kinh ngạc ngó xung quanh. Đâu đâu cũng là những bóng người đang đánh nhau, cả đám kéo bè kéo quần nhau. 

 Vẻ mặt Tiêu Thần cũng cổ quái, rõ ràng là trận đấu giữa một mình hắn ta và thần tử Yêu Tộc, sao đánh hồi quy mô càng ngày càng lớn vậy? Cả đám đều y như tiêm máu gà. 

 Thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát, thần tử Yêu tộc bị đánh thành một cục thịt lại mẹ nó tái tạo cơ thể, điên cuồng gào lên: "Cứu ta, cứu ta với". 

 Tiếng gào của hắn ta thế mà lại gọi tới rất nhiều thần tử yêu nghiệt tham gia vào trận chiến, nhưng lại là xông về phía Diệp Thành. 

 "Nợ máu trả bằng máu", Tiêu Thần lại vung kích lên đánh tới. 

 Hắn ta vẫn quá xem nhẹ thực lực của thần tử Yêu tộc, đúng là không phải khó giết bình thường, mà là cực kỳ nhịn lì đòn. 

 Lần này, Tiêu Thần dùng hết sức, không đánh tên kia thành tro sẽ không thôi, chẳng chừa cho hắn ta một tý cơ hội thở dốc nào. 

 Bên này, Diệp Thành vung giáo lại đánh bay một đám thần tử. 

 Nhiều người như vậy cũng coi như để mắt hắn, hễ xông lên đều nhào về phía mình, ai nấy cũng mãnh liệt. 

 Giờ phút này, đã không phải một chọi ba mười nữa mà là năm mươi. Một đám đều là kẻ thù. 

 Trong lúc nói chuyện, lại có người tham gia vào. Đó là một thanh niên áo tím, giữa trán có dấu ấn cổ xưa, không biết thuộc thế lực nào, cũng không biết là loại huyết mạch gì. 

 Nhưng gã rất mạnh, một kiếm ngang trời chém ra một dải tiên hà, cực kỳ bá đạo bổ cho Diệp Thành lùi về sau mấy bước. 

 Trong lòng Diệp Thành thổn thức không thôi, Huyền Hoang quả nhiên là đầm rồng hang hổ, số kẻ có thể sánh vai với Nam Đế, vừa chộp cái đã có một bó to. 

 Song, nếu đối đầu với hắn thì Diệp Thành sẽ không khách sáo. Mặc kệ ngươi là ai, đều bị đánh trở về. 

 "Đó là thần tử Táng Thiên tộc đúng không!", Trung Hoàng đang xem cuộc chiến nhìn thanh niên áo tím đánh nhau với Diệp Thành chậm rãi nói: "Truyền thừa kia cũng không yếu". 

 "Vẫn kém hơn Thánh Thể một chút!", Bắc Thánh lạnh nhạt nói, cũng tham gia vào trận chiến, chặn trước một khu vực. 

 Không gian vòm trời ấy vặn vẹo, có một luồng khí mờ mịt lượn lờ, rất khó bắt được. Nó giống như u linh, nhìn kỹ thì chính là Tịch Diệt Thần Thể. 

 "Bắc Thánh cũng muốn chơi hả?", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh. 

 "Ta ghét nhất là mấy kẻ lén lút", Bắc Thánh cười nhìn hư không: "Ngươi giết người khác, ta lười quan tâm, nhưng không thể đụng vào Thánh Thể, mạng của hắn là của ta". 

 "Vậy hôm nay bổn vương muốn xem thử, ngươi có tư cách gì sánh vai với Đông Thần", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh nói. 

 Khí tức của hắn ta thoáng chốc biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Bắc Thánh, Nhất Kiếm Tịch Diệt, lại là sát chiêu. 

 Bắc Thánh mặt mày lạnh nhạt, nhấc chân né, bàn tay ngọc ngà vung lên, không gian lập tức hỗn loạn ép đối phương xuất hiện. 

 Trận chiến của hai người cực kỳ xuất sắc, đất trời tán loạn, người xem hoa cả mắt. Biết được thần thông của Tịch Diệt Thần Thể, Bắc Thánh sẽ không đứng im lại chỗ, lập tức di chuyển, cực kỳ khó giết. 

 "Hai người đang ngồi câu cá đó hả!", Nam Đế ngó bầu trời, lại nhìn Trung Hoàng và Tây Tôn. 

 "Không hỏi sự đời", Tây Tôn khẽ cười, chỉ đứng xem cuộc chiến, trong con người tràn ngập vẻ bĩnh tĩnh, chỉ đứng im tại chỗ. 

 "Với thực lực của họ, cũng không cần chúng ta giúp", Trung Hoàng cười, cũng không định tham gia. 

 "Đừng nói nữa, ta quen rồi!", Nam Đế xua tay, bước ra một bước, giơ chưởng đẩy ra ngoài, một thanh niên áo đỏ núp trong không gian bị ép lộ mặt. 

 "Huyết Thương Tử, trăm năm không gặp, nhớ ta chứ!", Nam Đế khá là hứng thú nhìn thanh niên áo đỏ. 

 "Bổn Vương đúng là vinh hạnh, lại được Nam Đế nhớ rõ như thế", thanh niên áo đỏ tên Huyết Thương Tử liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu. Gã có ba con mắt đều màu đỏ, khí huyết quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, huyết mạch cũng vô cùng mạnh mẽ. So sánh thì cũng chẳng kém Nam Đế. 

 "Ngươi đã giết bạn của ta, hôm nay coi như có thể thanh toán món nợ ấy rồi", con ngươi Nam Đế lạnh lẽo, trực tiếp xông lên, vẫn đánh ra một chưởng, trông thì bình thường lại vô cùng bá đạo. 

 Ba con mắt của Huyết Thương Tử của lóe lên vẻ sắc lạnh, dùng quyền ấn chống lại, một quyền đánh nát chưởng ấn của Nam Đế. Song, huyết mạch cũng hiện ra, dị tượng chợt nổi lên. 


 Tiếng nổ rung trời, trời đất u ám, điên đảo càn khôn, máu rơi tung tóe nhuộm đỏ cả thế giới. 

 "Lão phu bấm tay tính toán, đám hậu bối kia không phải tới nghe giảng đạo, mà là kéo bè kéo lũ đến kiếm chuyện", rất nhiều cụ ông trên Linh Sơn đều nghiền ngẫm vuốt râu giả vờ làm thầy bói. 

 "Huyền Hoang anh tài xuất hiện lớp lớp, cũng ngọa hổ tàng long. Các phái và gia tộc lớn có ân oán với nhau, tình hình hôm nay cũng không ngoài dự đoán. Chiến Thể và thần tử Yêu tộc đánh nhau chỉ là một mồi lửa thôi". 

 "Người lão phu nể nhất vẫn là Thánh Thể, nhiều người như vậy chỉ có hắn là mạnh nhất, một chọi một đám, đủ ngầu".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.