Chương trước
Chương sau
"Kia là hậu bối nhà ai thế, quả thật đáng kinh ngạc mà", giờ phút này, ngay cả đám yêu quái trên Linh Sơn cũng giật mình. Sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã đổi mới khái niệm của họ, hậu bối như thế đúng là có một không hai. 

 "Tôn Giả, ngươi có nhận ra được thân phận của người nọ không?", vô số người nhìn về một phía, đó là một vị Phật Đà khuôn mặt uy nghiêm, trông rất hiền lành, phật quang bắn ra xung quanh, niệm lực cuồn cuộn, hai mắt bình tĩnh, thâm thúy như biển sâu chứa đựng phật pháp vô thượng, cực kỳ bất phàm. 

 Người này chính là Thích Già Tôn Giả của Tây Mạc. Hôm nay, đến lượt ông ta giảng phật pháp. 

 Dựa theo thời gian thì ông ta nên giảng đạo từ lâu. 

 Ai ngờ, rất nhiều hậu bối bên ngoài Linh Sơn lại đánh nhau. 

 Là một Tôn Giả Phật Gia cấp Chuẩn Đế. ông ta vẫn chưa nổi giận, còn tự giác làm một người đứng xem. 

 Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, ông ta chỉ mỉm cười yên lặng nhìn Diệp Thành, trong mắt có kinh ngạc lại xen chút thú vị dường như đã biết Diệp Thành là, song vẫn không nói ra. 

 Đám già đời thấy ông ta như vậy cũng không tiện hỏi tiếp, lại quay đầu nhìn Diệp Thành bên ngoài núi. 

 Lúc họ quay lại nhìn thì vừa hay thấy thần tử Phượng Hoàng xông tới. 

 Tên kia đầu bù tóc rối, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn. Hắn ta đã hoàn toàn nổi điên y như một con chó dại. 

 Trong cơ thể hắn ta lao ra một cái lò đồng, nó là một pháp khí khủng bố thuộc cấp Thánh Vương có sức mạnh cực kỳ đáng sợ. 

 Nhưng mà, tuy pháp khí khủng bố đấy, nhưng con người còn trâu bò hơn. 

 Chẳng hạn như Diệp Thành, mạnh khủng kiếp, vẫn dùng giáo y như cây gậy đánh bay lò đồng kia đi. Ánh sáng trên vũ khí cấp Thánh Vương tối xuống, suýt nữa nát. 

 Pháp khí hư hao, thần tử Phượng Hoàng cũng bị cắn trả, bay ngược ra ngoài, cổ họng hơi tanh, điên cuồng hộc máu. 

 Thần tử Thần tộc và Ma tộc cùng nhau xông đến, sát khí rợp trời, người cầm ấn, người vùng nắm đấm, đều là những thần thông bí pháp mạnh mẽ. 

 Diệp Thành hừ lạnh, trở tay vung lên trực tiếp đánh bay. 

 Thần tử Ma tộc bị đánh cả người lẫn ấn bay thẳng lên trời. 

 "Đến lượt ngươi!", Diệp Thành quát, trở tay lại một gậy không gì cản nổi quét về phía thần tử Thần tộc. 

 Song, ngay khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy lạnh sống lưng, xuất hiện sát khí đâm cho cơ thể Diệp Thành cảm thấy đau đớn. 

 Trong giây phút quan trọng ấy, hắn trở tay thu gậy, dứt khoát nghiêng người. 

 Giây tiếp theo, một thanh kiếm đen tuyền xuất hiện lướt ngang qua mặt nạ quỷ của hắn. 

 Kiếm ngân vang, sát khí quá mạnh mẽ khiến mặt nạ trực tiếp vỡ vụn. 

 Khuôn mặt của Diệp Thành lập tức hiện ra, dẫn đến một đợt chấn động. 

 "Ta không nhìn nhầm chứ!", vô số người hoảng sợ hô lên. 

 "Thánh Thể vẫn còn sống?", vẻ mặt của người xem lập tức trở nên phấn khích: "Sao có thể chứ, chẳng phải lúc trước đồn rằng hắn đã chết ở trong Minh Thổ à? Có rất nhiều người đã nhìn thấy tận mắt luôn, vụ gì đây?" 

 "Vạn tộc của Nam Vực bày ra trận thế lớn như vậy, không tiếc dùng lệnh truy nã, chín vị Chuẩn Đế, chín đế binh. Vậy mà vẫn không thể giết chết hắn, hắn thành thần rồi hả?" 

 "Lệnh truy nã Vạn tộc vừa được ban ra, ngay cả Thôn Thiên Ma Tôn còn bị giết nhưng Thánh Thể vẫn sống. Tên đó đúng là trâu bò thật". 

 "Hèn chi sức chiến đấu khủng bố như vậy, ta nên đoán được từ sớm mới đúng", Trung Hoàng và Nam Đế lắc đầu cười.. 

 "Không biết Kim Ô với Côn Bằng mà biết có từ đất tổ giết ngược về không? Trận thế khổng lồ như vậy mà vẫn chẳng thể giết nổi Hoang Cổ Thánh Thể". 

 "Hay cho tên khốn ấy, đợi đánh xong nhất định phải thanh toán nợ nần mới được", con ngươi xinh đẹp của Bắc Thánh nổi lửa, há má cũng hơi ửng hồng. Đường đường là thần nữ của Cửu Lê tộc, Bắc Thánh Huyền Hoang, người đẹp nhất bắc Nhạc lại bị tên không biết xấu hổ kia lột sạch quần áo. Đến giờ mà cô ta vẫn còn nhớ như in trong đầu. 

 "Ta đã nói mà!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt trong vắt chớp chớp rồi cong thành vầng trăng non. 

 "Kinh ngạc không?", thái tử Bạch Hổ ho khan, ngó Thanh Long và Huyền Vũ bên cạnh. 

 "Cũng không kinh ngạc lắm", mọi người lắc đầu cười. 

 "Tưởng là vị nào!", đám thần tử Long tộc cũng cong môi: "Ngoài thành cổ Đông Hoang không chết, ở di tích viễn cổ cũng không chết và vẫn sống nhăn răng dưới lệnh truy nã của Vạn tộc. Xét về thủ đoạn bảo vệ tính mạnh thì đúng là phải nể Thánh Thể. Người gì y như gián, chẳng đánh chết nổi". 

 "Thế mà vẫn còn sống, không ngờ ngươi vẫn còn sống!", đám thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc cười đầy dữ tợn, trông hơi có chút biến thái. Tức giận khi Diệp Thành còn sống và cũng phấn khích khi hắn vẫn sống. Bời vì như thế thì họ có thể mặc sức trả thù để đền bù cho sự tiếc nuối lúc trước. 

 "Rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười lạnh, trong con người hừng hực ánh lửa, vui muốn chết. Thánh Thể còn sống, hắn ta vẫn còn hy vọng cướp lại Lục Đạo Tiên Nhãn. 

 "Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể!", ở một mảnh không trung khác, Tiêu Thần hơi kinh ngạc nên chiến kích cũng thoáng du dự. 

 "Lúc nào mà mình lại có một người bạn khủng bố cỡ này vậy", Tiêu Thần khó hiểu, tự nhận mình và Thánh Thể chưa từng qua lại. 

 "Không thể nào", một tiếng hộc máu vang lên và đến từ thần tử Yêu tộc. Cơ thể hắn ta vừa khép lại, nghe nói Diệp Thành còn sống thì trực tiếp hộc máu, cơ thể lại nứt toạc, gầm thét như một tên điên. 


 Đó là Tịch Diệt Thần Thể, một kiếm ban nãy chính là do hắn ta thi triển. 

 Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì chắc có lẽ đã bị xuyên thủng, trực tiếp bị giết chết rồi. 

 "Đúng là khiến bổn vương bất ngờ mà!", Tịch Diệt Thần Thể cười gằn, con ngươi cô quạnh như một cái vực thẳm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta hoảng hốt. 

 "Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi!", Diệp Thành mặt mày hờ hững nhàn nhạt nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.