"Kia là Vong Xuyên", Quỳ Ngưu nhìn mà mắt sáng lấp lánh, hắn ta cũng khá tò mò về cái được gọi là vùng đất dữ.
"Cái này phải quay lại mới được", tên kia lập tức lấy ra thủy tinh ký ức nhanh chóng quay lại Vong Xuyên. Hình ảnh nước biển tuyệt đẹp trông vô cùng huyền diệu, lấy về trừ tà chắc chắn sẽ cực kỳ hiệu nghiệm.
"Quả là bất phàm!", Diệp Thành lẩm bẩm, lẳng lặng ngắm nhìn biển Vong Xuyên lặng yên không gợn sóng lại đầy rẫy nguy hiểm như Minh Thổ, đi vào rồi chưa chắc ra được.
Cũng y như Minh Thổ, tiên nhãn của hắn cũng không thể nhìn xuyên qua vùng biển này. Nó rất thần bí và đã có từ xa xưa, trông thì gần ngay trước mắt nhưng còn xa xôi hơn cả mộng, chẳng chân thật chút nào.
Không biết tại sao đứng ở nơi này lại cho hắn một cảm giác kỳ lạ giống như đã từng tới Vong Xuyên. Cảm giác đó thoáng xuất hiện, khi thì hư vô mờ mịt, khi thì vô cùng rõ ràng.
Diệp Thành ngơ ngẩn nhìn, hai mắt mông lung, đầu óc mơ màng, có chút không phân rõ hiện thực hay hư ảo.
Cô gái trong Vong Xuyên cũng ngơ ngác nhìn như si như say, nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc ngà lên vươn về phía khoảng không tựa như có thể cách cả một vùng biển mênh mông chạm đến khuôn mặt kia.
Hơn hai trăm năm, khoảnh khắc này giống y như cảnh trước đan điện ở kiếp trước. Trong giây phút hấp hối, giơ bàn tay dính máu sờ lên mặt hắn, suy cho cùng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655208/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.