Trưởng lão canh giữ cửa núi nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Thành, không khỏi bĩu môi, không phải ỷ vào ngươi có người cha tốt, bằng không con mẹ nó ai biết ngươi là ai, lợi hại cái gì.
Diệp Thành đương nhiên không biết lời oán thầm của ông ta, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một nơi, đó là một ngọn núi, trong một động tiên của ngọn núi, thái tử Côn Bằng ở trong đó, giờ phút này đang ngồi tu luyện.
Hắn có thể tìm được chỗ đế binh và Chuẩn Đế, tự nhiên cũng có thể tìm được thái tử Côn Bằng ở đâu, Tiên Nhãn phối hợp Chu Thiên, hết thảy đều không thể che giấu, đây là hai thứ lợi hại.
“Bái kiến Cửu hoàng tử!”. Dọc đường, Diệp Thành nghe được nhiều nhất chính là câu này, đa số là đệ tử của dòng thứ tộc Côn Bằng, ngay cả trưởng lão bình thường cũng cung kính hành lễ với hắn ta, hắn ta chính là hoàng tử.
“Ô! Ngươi còn sống cơ à?”. Đang đi, một giọng nói mỉa mai bỗng nhiên vang lên.
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một người thanh niên áo vàng từ từ đi tới, tay cầm quạt giấy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười giễu cợt, đức hạnh y hệt thái tử Côn Bằng, nhìn thấy liền muốn đập bẹp gã.
Diệp Thành vẫn chưa liếc nhìn sang, chỉ nghe âm thanh đã biết là ai, chính là Tam hoàng tử của tộc Côn Bằng, nhưng đều không phải là của vợ lẽ, mà là đích truyền, cùng một mẹ với thái tử Côn Bằng, cũng bởi vì như thế, thân phận của gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655174/chuong-2268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.