“Ngươi thật đúng là biết buôn bán”. Diệp Thành nhìn ông lão gầy với ánh mắt vui vẻ yên tâm.
“Bán được nhiều tình báo, ta cũng kiếm được nhiều”. Ông lão gầy nhoẻn miệng cười: “Nếu đạo hữu muốn, trùng hợp ta đây cũng có, về phần giá tình báo, thứ đạo hữu có là tiền”.
“Ta là não bị úng nước rồi, chạy cùng một chỗ mua tình báo”. Diệp Thành than thở lắc lắc đầu, đưa cho ba trăm vạn nguyên thạch, thầm nghĩ ông lão gầy nhất định là đã nhận ra hắn.
“Yên tâm, Thiên Võng rất có đạo đức nghề nghiệp”. Ông lão gầy cười, chỉ lo vùi đầu vào đếm nguyên thạch: “Tuyệt đối không tiết lộ tin tức người mua, hơn nữa, lão đạo ta cũng không biết cậu là ai”.
“Như thế còn tạm được”. Diệp Thành nhận lấy tình báo, dùng ngón tay chọc chọc ông lão gầy: “Ngươi biết ở đâu có lính đánh thuê, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng ấy”.
Ông lão gầy nghe được liền ho khan, cực kỳ xác định, tộc Côn Bằng cũng sắp bị xử rồi: “Lính đánh thuê thì có không ít, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng chỉ có một nhà, Nam Vực gọi họ là Xích Diễm, mỗi người đều hung ác, nhưng mà tiền thuê cũng không phải cao bình thường”.
Nói xong, ông lão này còn nhét cho Diệp Thành một tờ giấy nhỏ: “Để đây, đi tìm Sát Phá Thiên”.
“Mẹ kiếp, tên này đủ khí phách nha!”, Diệp Thành nhận lấy tờ giấy, còn không quên tặc lưỡi một câu, có thể tưởng tượng ra tầm vóc của binh đoàn tên Sát Phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655165/chuong-2259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.