Hố đen vẫn đen kịt như trước nhưng lại không hề yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng gầm của thái tử Kim Ô.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta nhìn xung quanh, bóng tối vô tận bao trùm, hắn ta nghĩ đây là nơi mà mọi người thường gọi là địa ngục, cho dù là tâm cảnh vững vàng như hắn ta cũng phải suy sụp, thái tử Kim Ô kiêu ngạo, tự đắc cũng sợ chết.
Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn cảm nhận được xung quanh, bóng tối tịch mịch khiến hắn ta không phân biệt được rốt cuộc mình đã chết hay chưa, cảm giác mờ mịt không rõ này khiến hắn hoảng sợ, cả người đều lạnh toát.
“Có thích nơi này không?”, tiếng cười gằn vang lên, như có ma lực, một tia sáng bay lên chiếu sáng hố đen để lộ ra bóng người mờ ảo của Diệp Thành.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, đôi mắt đỏ ngầu của thái tử Kim Ô như muốn nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Ngươi nói xem?”, Nguyên Thần của Diệp Thành thoát ra khỏi cơ thể Đại Thánh, mặc dù là Nguyên Thần nhưng lại hiện ra dung mạo thật của hắn, đường nét khuôn mặt sắc bén góc cạnh, cũng tràn vẻ thăng trầm và mệt mỏi.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Kim Ô trố mắt, đồng tử co lại.
“Là ta”, Diệp Thành khẽ cười lộ ra hai hàng răng trắng: “Có bất ngờ không?”
“Không thể nào, không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô điên cuồng rống giận, hắn ta không thể tin được, cũng không dám tin, Hoang Cổ Thánh Thể đã chết thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655163/chuong-2257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.