“Ta đến đòi tiền chuộc, không phải đến xem các ngươi cãi nhau đâu”. Diệp Thành ngoáy tai: “Một câu thôi, có đưa tiền không? Nếu không đưa thì ta sẽ đem về hầm canh đấy”.
“Đương nhiên là đưa rồi”. Kim Ô Hoàng nói với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó trời đó liền rung chuyển, bốn hướng đông tây nam bắc bỗng có bốn cây cột ánh sáng cao to chọc thẳng lên trời, tạo thành một kết giới, bao trọn lấy núi Thương Mang, không ai có thể ra ngoài.
“Kết giới Phong Thiên?”. Các tu sĩ già đều nheo mắt, dường như họ nhận ra kết giới này.
“Mạnh đấy”. Diệp Thành liếc mắt, hắn cũng nhận ra kết giới này, trước đây lúc ở rừng rậm Hồng Hoang, Côn Bằng và Kim Ô đã dùng kết giới này khiến hắn không thể nào thoát được.
“Thả người”. Lúc Diệp Thành nhìn thì Kim Ô Hoàng đã vứt ra rất nhiều túi chứa đồ, trong mỗi túi đều chứa một nghìn vạn nguyên thạch, ông ta đã quyết định dù Diệp Thành giữ bao nhiêu người của tộc Kim Ô thì ông ta cũng đều bất chấp mọi giá chuộc về hết.
Một khi chuộc hết người trong tộc về, ông ta sẽ hạ lệnh tấn công mà không cần phải do dự, nếu đối phương đã là bản tôn thì đừng mong có thể thoát khỏi được núi Thương Mang, số tiền ngươi lấy được cũng phải nôn hết ra lại.
“Ta đã nói rồi mà, tộc Kim Ô rất giàu”. Diệp Thành rất tự giác, nhặt hết tất cả những túi chứa đồ được quăng qua, sau đó lần lượt đá con tin đang đứng trước mặt qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655160/chuong-2254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.