Trời đã sáng, Nam Vực lại chấn động, toàn bộ bùng nổ, chỉ trách là động tĩnh đêm qua quá lớn, không biết bao nhiêu tộc nhân Kim Ô đã bị giết, hơn trăm phân các đều bị diệt.
“Đây là kịch hay mà Diệp Thành nói à?”, mấy người Tiểu Viên Hoàng tụ lại với nhau, đứng trên cao nhìn ra xa, vẻ mặt hứng thú, là huynh đệ kết bái của Diệp Thành, họ vô cùng chắc chắn việc này do Diệp Thành gây ra.
“Gì mà Diệp Thành thế!”, mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mọi người.
“Cha, Diệp Thành còn sống!”, Tiểu Viên Hoàng nhếch môi: “Mừng quá!”
“Chuyện này...”. Dù tâm tính bình thản cỡ nào thì mấy vị Hoàng cũng không khỏi kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia khó tin. Ngày ấy, họ tận mắt chứng kiến Diệp Thành bị đánh thành tro bụi, giờ lại biết tin thánh thể còn sống, tuy Hoàng nhìn xa trông rộng thì mặt họ đểu đờ đẫn.
“Là chúng ta coi nhẹ hắn rồi!”. Vài giây sau, mấy vị Hoàng thổn thức lắc đầu: “Năm đó hắn có thể thoát khỏi thành cổ Đông Hoang thì nay cũng có thể chạy trốn”.
“Hắn lại chơi thế nhân một vố lớn rồi!”, Quỳ Ngưu Hoàng tặc lưỡi, gãi mạnh đầu: “Vì hắn chết đi, lão Ngưu này còn thương tiếc, hay cho Hoang Cổ Thánh Thể, chiến lực lẫn thiên phú đều không yếu, chết đi rất đáng tiếc. Hiện tại ta thật sự nghi ngờ cuộc đời đó!”
“Sao không nói sớm hả!”, Viên Hoàng đạp con trai một cái, mấy vị Hoàng khác cũng “thương yêu” tặng cho mấy cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655157/chuong-2251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.