Chương trước
Chương sau
“Vạn tộc tề tụ, e là có chuyện lớn đây”, nhiều người già nói. 

 Chuyện này thì ai quanh đó cũng nghe thấy, người trẻ thì không gì, người từng trải thì có vẻ đã ngửi thấy gì đó, không khí tại hiện trường trở nên áp lực vì sự xuất hiện của các Chuẩn Đế. 

 Vạn tộc của Nam Vực đã có nhiều phân tranh từ xưa, ân oán giữa các tộc rất nhiều, truyền qua các thế hệ thì đã rối nùi rồi, chẳng những chưa từng được tháo gỡ mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn. 

 Lần này vạn tộc tụ lại, Chuẩn Đế cũng đích thân tới, đương nhiên sẽ không đơn giản là xem thánh thể độ kiếp, nói chuyện không hợp e rằng còn sẽ động tay động chân, tiếp tục cuộc hỗn chiến của trước đó. 

 Trong tiếng bàn tán, thánh thể của Diệp Thành lại bị thương nặng, hắn bị Côn Bằng Đại Đế chém cánh tay trái, mới vừa bỏ chạy thì lại không tránh được một ngón tay của Kỳ Lân Đế đâm thủng trái tim. 

 Huyền Vũ Đế cũng không chịu thua kém, lập tức tung ra một chưởng, đánh cho cơ thể Diệp Thành máu văng tung tóe, Kim Ô Đại Đế tấn công, bổ ra lưng hắn, kéo ra nửa đoạn xương sống, suýt chút nữa là làm hắn chết rồi. 

 Cảnh tượng máu me, thánh thể mạnh mẽ bị đánh tới xương thịt nhầy nhụa khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

 Diệp Thành lảo đảo, đứng không vững, khắp người đều thương tích, còn có Đế Đạo pháp tắc quấn quanh, làm nhạt tinh khí, vây nhốt đạo tắc của hắn, định hoàn toàn tiêu diệt Diệp Thành. 

 Hắn mạnh hơn năm xưa nhưng đội hình thiên kiếp hiện tại cũng đã nhân hai, còn là Đại Đế nữa, chiến lực tương đương, còn cùng cấp, tình thế một chọi bốn đúng là khó khăn. 

 Diệp Thành bỗng cảm thấy bất lực, tuy là chiến lực đang phục hồi nhưng nhiêu đó không chịu đựng được sự vây công của bốn Đế. 

 Nhưng trong ánh mắt Diệp Thành chỉ có sự kiên định, lần này nguy hiểm và khó khăn, không thể lui được nữa, chỉ còn cách liều mạng chiến đấu, cố gắng giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, tạo ra một con đường sống chứ không có đường lui nữa rồi. 

 Họ cũng không phải Đế thật, chỉ là sấm sét pháp tắc, hắn không được sợ hãi, phải dũng cảm chiến đấu. 

 Đây vốn là đường cùng, làm gì còn chỗ để lui, quên đi sống chết mới có thể tìm được cơ hội tồn tại. 

 Chỉ trong tích tắc này, tâm cảnh Diệp Thành thăng hoa, đây là kiếp số, cũng là vận mệnh của hắn. 

 Bốn Đế đánh tới, Diệp Thành lại nhắm mắt, từ bỏ sự sống, quên đi cái chết, một lòng ngộ đạo, đẩy ra mây mù mờ mịt, thẳng tới căn nguyên, dung hợp với trời đất, sóng vai với đại đạo. 

 Bất chợt, Diệp Thành giơ tay, trong tay nắm giữ thế giới, biến đổi đại đạo, một quyền tuy không có gì lạ nhưng lại đánh cho Kim Ô Đại Đế phải lùi về sau, làm cho bốn phương hoảng sợ. 

 Hắn không mở mắt, tay lại vung quyền, không màng ba Đế kia, chỉ lo tấn công Kim Ô Đại Đế. Quyền thứ hai càng bình thường, không có gì kinh thiên động địa, tất thảy đều tầm thường. 

 Nhưng một quyền này này đánh lui Kim Ô Đại Đế, khiến đối phương lùi tới ba trăm trượng. 

 Nắm đấm thứ ba làm Kim Ô Đại Đế chảy máu đầm đìa, Đế thuật cái thế như đồ trang trí, bị một quyền phá vỡ. 

 Chiêu thứ năm là quyền bình thường nhất nhưng cũng là đòn quỷ dị nhất, trông như thong thả nhưng lại rất nhanh, làm cho thời gian lệch đi, một quyền đánh tan nửa thân của Kim Ô. 

 Diệp Thành vẫn nhắm mắt, chuyển sang Kỳ Lân Đại Đế, tìm được vị trí của hắn ta một cách chính xác, cũng đánh ra một quyền bình thường, uy lực lại bá đạo, ngưng kết trong chớp mắt. 

 Kỳ Lân bị thương, thân thể bằng sấm sét vỡ ra tại chỗ, dù có thể tự khôi phục nhưng cũng không chịu được sự tàn phá. 

 Diệp Thành bỏ qua Kỳ Lân Đại Đế, đánh thẳng tới chỗ Côn Bằng Đại Đế, một quyền bình thường cũng là một quyền vô địch đánh cho Côn Bằng văng máu, khó có thể dùng sấm sét tạo lại cơ thể lần nữa. 

 Một chiêu cuối cùng đánh về phía Huyền Vũ Đại Đế, đánh tan phòng thủ của Huyền Vũ, đánh cho Đế thân rách nát, Đế Đạo pháp tắc cũng tối đi rồi bị chôn vùi. 

 Cuối cùng Diệp Thành cũng mở mắt, trong mắt không hề có sự vướng bận, trong suốt sạch sẽ, không có thần quang sáng chói, không có tia sáng lạnh lẽo dọa người, chỉ có sự bình thản, vẻ mặt an bình. 

 Bốn Đế không nói gì, thân sét dù đã tan nát nhưng vẫn không thể diệt trừ hoàn toàn, hành động tấn công vẫn tiếp tục. 

 Diệp Thành di chuyển chân, không có gì kỳ lạ nhưng lại chứa đựng đạo uẩn vô tận, một bước dung hòa đại đạo, bước qua cả vạn trượng trên trời, đánh ra một chưởng, bổ cho Đế cũng phải lảo đảo. 

 Hắn vẫn bị thương nhưng không hề để bụng, cái chết đã không còn quan trọng, hay nên nói là hắn đã quên mất tử vong, trong lòng không còn gì khác, đã niết bàn trong tai kiếp. 

 Hắn nói trở lại ban đầu là biến thành linh – cái linh của vạn vật, là tối cao của đạo. 

 Hình ảnh kế tiếp có chút ngang ngược, mỗi một đòn của Diệp Thành đều làm Đế bị thương. 

 Bốn Đại Đế như thành hòn đá mài dao, mài nhẵn khối sắt là hắn, mài hắn thành thanh thần kiếm tuyết thế, tạo ra sự sắc bén, giũa đi những thứ tầm thường, đó là luyện thân, cũng là niết bàn trong đạo. 

 Tình huống giống như đại chiến, kỳ lạ khó đoán, ngay cả Chuẩn Đế cũng không đoán ra được là Diệp Thành đã làm gì mà lại trở nên mạnh mẽ như thế, bốn Đế cùng đánh cũng không địch lại hắn. 

 Bốn Đế thua trận, thần thể nát tươm, từng luồng máu tươi biến thành từng tia sét rải khắp trời, bắt nguồn từ trời đất thì cũng quay về với đất trời, biến thành Đế Đạo pháp tắc lần nữa. 

 Người đang quan sát đờ ra, hai mắt trợn to: “Hoang Cổ Thánh Thể này mở buff à?” 

 “Đó là bốn Đại Đế lận đấy! Có cần hung hãn thế không hả!”, lớp tu sĩ già tặc lưỡi: “Hắn đã có được sức mạnh nào đó à? Chiêu nào cũng bình thường nhưng lại có thể hủy diệt cả thế giới”. 

 “Đúng là tư chất hơn người!”, Đại Minh Vương tộc Khổng Tước cười hiền hòa : “Có thể niết bàn lột xác trong nguy nan thế này thì tiên tổ lục đạo của hắn sẽ càng thâm thúy, một nhánh này quả nhiên đều là yêu nghiệt nghịch thiên”. 

 “Không ngờ bốn Đế lại thua trận!”, Thanh Long Vương thổn thức một tiếng: “Có nghịch thiên quá không?” 

 “Đúng là hổ thẹn!”, Kỳ Lân Vương lắc đầu cười, nhìn Đại Đế tiên tổ của tộc bị đánh tan tác thì cảm thấy xấu hổ, sự thật đã chứng minh, cùng cấp đánh nhau, Đế nhà họ thất bại. 

 “Năm đó Đại Đế thuận lợi nay lại bại bởi một con cháu đời sau”, Huyền Vũ Vương không khỏi thở dài: “Đời sau quật khởi, chúng ta thật sự đã già rồi”. 

 “Chuyện này không thể xảy ra, sao Đại Đế có thể bại chứ!”, Kim Ô và Côn Bằng rít lên, lớp người già của hai tộc gầm lên. Đế là truyền thuyết bất bại, bị đánh bại thì thần thoại cũng bị mai một theo, họ không thể chấp nhận, với hai tộc này, đây là sự sỉ nhục to lớn, chắc chắn phải giết Diệp Thành. 

 “Đứng gào gì thế, có ngon thì vào đi!”, Quỳ Ngưu mắng, từ ngữ chẳng hề kiêng dè. 

 “Không thể phủ nhận là hắn thể hiện quá tốt!”, Tiểu Viên Hoàng thản nhiên nhặt lên gậy sắt: “Chúng ta có bảy người, hắn lại là đứa hung hăng nhất”. 

 “Ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, lần này cô ta đã thản nhiên, không phải cười vì Thần Huyền Phong mà là cười vì Diệp Thành, hắn đã làm được, diệt trừ pháp tắc thân của tứ Đế. 

 Điều này mà xảy ra vào hai trăm năm trước chắc sẽ làm chấn động Bắc Chấn Thương Nguyên và Đại Sở. 

 Một Đại Đế chân chính sẽ không chỉ là Đế Đạo pháp tắc thân, mạnh hơn cả Đế Đạo pháp tắc, Diệp Thành có thể nghịch thiên chém giết Đế thì có thể diệt cả Đế pháp tắc. 

 Chiến tích của hắn, chưa ai làm được, đời sau chắc chắn cũng sẽ không, đó là thần thoại bất hủ. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.