Chương trước
Chương sau
“Thiên kiếp đã tan, giết!”. Khi mọi âm thanh đã tắt, Đại Thánh tộc Cửu Đầu Điểu chợt hét to, ông ta đã không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn chém Diệp Thành để cho hả cơn giận ngút trời trong lòng. 

 Ông ta đã thế thì Đại Thánh các tộc Côn Bằng, Kim Ô, Bát Kỳ Đại Xà và Thần Bằng chín cánh đều hành động, hai mắt họ đỏ bừng, tàn nhẫn khát máu, sát khí ngùn ngụt không thể ngăn chặn. 

 Nhưng một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, trước hết nhảy vào không gian kia là Đại Thánh Cửu Đầu Điểu, còn chưa kịp đánh thì đã bị một tia sét không biết từ đâu ra bổ thành tro bụi. 

 Hễ ai thấy cảnh này thì đều hít một hơi lạnh, cả đám Đại Thánh đều khựng lại. 

 Mọi người đứng ở rìa, mặt biến sắc. Một Đại Thánh mà lại bị bổ chết trong nháy mắt như thế, cũng may họ chậm chân, chứ nhanh hơn một bước thì chắc cũng bị bổ cho tan thành mây khói. 

 Đại Thánh đều hoảng sợ, không dám tiến vào, ngược lại còn lui ra sau, họ lo là cảnh tượng kỳ quái kia lại xảy ra. Họ cũng là Đại Thánh, chỉ một chiêu vô ý thôi thì chắc cũng táng thân bên trong. 

 “Xảy ra chuyện gì vậy, thiên kiếp tan rồi mà, sét đâu ra thế?”, âm thanh hoảng hốt vang lên xung quanh. 

 “Đó là cấp bậc Đại Thánh đấy! Thế mà bị đánh một cái chết tươi!”. Tiếng nói sợ hãi liên tiếp vang lên, ai cũng cảm thấy cả người lạnh toát, nếu bước vào thì nhất định sẽ biến thành tro bụi. 

 “Đúng là quỷ dị!”, Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng cũng nhíu mày, không biết nguyên do. 

 “Ông nội, sao lại thế này?”, ở một hướng khác, thái tử Huyền Vũ khó hiểu nhìn Huyền Vũ Vương. 

 “Thiên kiếp còn chưa kết thúc”, Huyền Vũ Vương thủng thẳng đáp. Đôi mắt gì nua híp lại thành một đường, nhìn chằm chằm vào nơi kia, tràn đầy thâm ý, cũng tràn ngập sự tò mò. 

 Huyền Vũ Vương vừa dứt lời, trời đất biến đổi, âm thanh ầm ầm lại vang lên, vòm trời rung động. 

 Lấy Diệp Thành làm tâm, chung quanh đều có sấm sét tàn phá, từng luồng từng tia, đan xen vào nhau tạo thành bốn bóng người mơ hồ. 

 Dị biến như thế khiến mấy tu sĩ quan sát sợ hãi, hai mắt chỉ lo nhìn chằm chằm chung quanh. Bốn bóng người mờ ảo kia mang theo hơi thở làm cho trời đất đều run rẩy. 

 Diệp Thành lẳng lặng mà đứng, Tiên Luân Thiên Sinh vận hành, vết thương khép lại, thánh thể khôi phục. 

 Hắn biết, thiên kiếp còn chưa kết thúc, kế tiếp mới là thần phạt chân chính của thiên kiếp, còn đáng sợ hơn cả sấm sét, đó là Đế Đạo pháp tắc, hắn phải chiến đấu với Đại Đế. 

 Kiếp số cỡ này, hắn gặp phải không chỉ một lần, khi thăng Hoàng cấp, hắn đã phải chiến đấu với Đông Hoa Nữ Đế khi còn niên thiếu, thăng cấp Chuẩn Thánh, hắn đánh với Đấu Chiến Thánh Hoàng và Thái Hư Long Đế. 

 Nhưng điều làm sắc mặt hắn khó nhìn là thiên kiếp thăng cấp Thánh Nhân này dẫn tới tận bốn pháp tắc Đại Đế, điều này có nghĩa hắn với một mình chống lại bốn thiếu niên Đại Đế. 

 Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bốn bóng người mờ ảo ở phương đông kia dần lộ rõ chân dung. 

 Đó là một người vạm vỡ, kim quang bắn ra vạn tia như nắng gắt, tiên nhãn mênh mông như tinh không, có cả trời trăng xoay vần, cắn nuốt cả trời đất, mỗi một hơi thở đều nặng nề như núi. 

 Hắn ta như quân vương nhân gian đang quan sát bát hoang, dị tượng cổ xưa đan xen, ảo ảnh Kim Ô đang giương cánh bay cao. Đế Đạo pháp tắc tung hoành, mỗi một tia đều bao trùm đại đạo. 

 “Đó... đó là Kim Ô Đại Đế?”. Đại Thánh Kim Ô lùi ra sau một bước, hai mắt trợn to khó mà tin nổi, người nọ và tượng đá chống trời sừng sững trong tộc Kim Ô giống nhau như đúc. 

 “Côn... Côn Bằng Đại Đế?”, một phía khác cũng truyền ra giọng nói khiếp hãi, đó là hướng của tộc Côn Bằng. 

 Đại Thánh Côn Bằng cũng như Đại Thánh Kim Ô, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào hướng tây, sét tụ thành hình người, lộ ra chân dung thật, mắt như sao, tóc đen như thác. 

 Đó là Côn Bằng Đại Đế, nói đúng hơn là Côn Bằng Đại Đế khi còn niên thiếu. Bóng người to lớn cứng cỏi như nhìn thấu cả thế gian, không gì có thể làm hắn ta dịch chân, hắn ta là vị Hoàng đế cái thế bễ nghễ thiên hạ, thần quang sáng chói khiến không ai dám nhìn thẳng, khiến lòng người chấn động. 

 “Nhìn phía nam... đó là Kỳ Lân Đại Đế sao?”. Có người gào lên, môi run rẩy, ngữ điệu cũng không bình tĩnh, họ khiếp sợ nhìn bóng người dần lộ ra ở phương nam. 

 Không sai, là Kỳ Lân Đại Đế vang dội cổ kim, dù người ở đó nhưng chẳng khác nào đang đứng trong dòng sông thời gian, xa xôi mà cổ xưa, đôi mắt thần như nhìn xuyên qua thời đại tang thương. 

 Sau lưng hắn ta là đại địa Hồng Hoàng, Đế Đạo pháp tắc xen lẫn, sinh ra vạn linh, một con Kỳ Lân chống trời, hướng về tinh không mà gầm rú, tiếng gầm như làm cả trời xanh lắc lư. 

 “Huyền... Huyền Vũ Đại Đế?”, phương bắc, hai âm thanh giật mình lần lượt vang lên, họ đều nhìn chằm chằm bóng người đang tụ lại từ sét, vẻ ngoài và thân hình người này đã được người đời ghi khắc từ lâu. 

 Là Huyền Vũ Đại Đế, tiền bối tộc Huyền Vũ, nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, nổi tiếng với lớp phòng ngự kiên cố, mọi truyền thuyết về hắn ta đều là thần thoại, chưa từng bị quên đi trong thời gian vô tận. 

 Đây cũng là một vị Đế vang dội lịch sử, thân hình vĩ ngạn, khí lực mạnh mẽ, tiên nhãn bình thản không gợn sóng, bên trong có đại đạo biến đổi, vị Đế nghịch thiên làm cho thời gian như ngừng lại. 

 “Là Huyền Vũ Đại Đế, là Huyền Vũ Đại Đế!”, Huyền Vũ Vương kích động, lập tức quỳ xuống, nước mắt tuôn trào, khóc lóc thảm thiết, cơ thể già nua kia cũng run rẩy không ngừng. 

 Không ai biết ông ta là người thời đại Huyền Vũ Đại Đế, ở thời đại kia còn có thể tự phong chức tước, khi ông ta tự phong Vương thì Huyền Vũ Đại Đế vẫn còn trên nhân thế. 

 Sau khi tự phong thì là ngủ say, một giấc mộng này trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, sau thời gian vô tận, tâm trạng lần cuối tạm biệt Đại Đế thế nào, tâm trạng hiện tại ra sao, ai cũng có thể đoán ra. 

 “Côn Bằng Đại Đế, Kim Ô Đại Đế, Kỳ Lân Đại Đế, Huyền Vũ Đại Đế! Bốn vị Đại Đế, trời ơi! Ta nhìn thấy gì đây!”. Trong tiếng khóc thảm thương của Huyền Vũ Vương, mọi người bị sự sợ hãi bao trùm, không ai dám tin cảnh trước mắt, họ như thấy được ngày tận thế. 


 “Cũng không có Đại Đế nhà ta, đúng là quá đáng tiếc!”, Quỳ Ngưu Hoàng cũng thở dài, giống hai người, mấy tộc khác cũng than thầm. Các tộc đều có Đại Đế, lần này họ thấy bốn Đế nhưng lại không có Đế nhà mình, là phận con cháu, đây là điều tiếc nuối. 

 “Đúng là xuất sắc!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều chọn cách im lặng, Diệp Thành có thể dẫn tới bị Đế Đạo pháp tắc cũng đủ chứng minh họ yêu nghiệt, họ không sánh bằng. 

 “Hắn có tư cách này!”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười. Hắn từng giết một Đại Đế thì không có gì là hắn không làm được, hắn sinh ra là để tạo thành thần thoại bất hủ của bản thân. 

 “Ta thật sự sai rồi!”, giờ phút này, dù là đại công chúa Khổng Tước đang điên loạn thì cũng ngước mắt lên nhìn, cô ta nhìn kẻ mình từng khinh thường lần lượt khiến người đời khiếp sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.