Chương trước
Chương sau
“Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ!”, mấy người Viên Hoàng bỏ trốn, thái tử Côn Bằng và thái tử Kim Ô rống lên như mấy kẻ điên, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười dữ tợn chẳng kiêng nể ai. 

 “Có thể cho ta nói vài câu trăn trối không!”, Diệp Thành nhìn Viên Hoàng đã trốn rất xa rồi nhìn hai thái tử kia đầy hào hứng: “Coi như là thương hại ta đi!” 

 “Quỳ xuống van nài bổn vương đi!”, Côn Bằng và Kim Ô cười lộ ra hàm răng trắng sáng. 

 “Chúng ta vốn dĩ không có thù oán”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Cần gì cứ nhằm vào ta mãi chứ!” 

 “Không thù oán à?”, Côn Bằng và Kim Ô nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta có thù, thù không chết không ngừng!” 

 “Ta... ôi cha!”, Diệp Thành còn chưa kịp nói xong thì bỗng than một tiếng, không khỏi ngửa mặt, nhìn lên hư vô mờ mịt, ra vẻ ngạc nhiên: “Sao trời vẫn còn tối nhỉ?” 

 Không cần Diệp Thành nói, mọi người đều đã ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen tối, mù mịt. 

 Nhưng trong hư không mù mịt, không gió mà lại có sương mù bay, từng mảng từng mảng không ngừng đan xen quanh quẩn tạo thành mây đen dày đặc, có sét đánh xuống, tia sau rõ ràng hơn tia trước. 

 Trời đất giăng đầy mây đen thì lập tức u ám, từng tiếng sấm như dội về từ thời không cổ xưa, mang theo sự tang thương và uy nghiêm khiến vạn linh trong thế gian không thể kháng cự. 

 “Là thiên kiếp?”, Đại Thánh tộc Kim Ô bỗng nhiên thét lớn, sắc mặt khó coi vô cùng. 

 “Là ai ăn no rửng mỡ gọi nó tới thế!”, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi tạo thành làn sóng âm thanh. Đây là chỗ nào hả, biết hiện tại đang có bao nhiêu người không, thế mà... mẹ nó còn độ kiếp ở đây à. 

 “Là hắn độ kiếp! Là thánh thể đang độ kiếp!”, một lão Thánh Nhân của tộc Bát Kỳ Đại Xà hoảng hốt quát, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, như ngửi được gì đó rồi mới xác định là thiên kiếp của hắn. 

 Một câu này của ông ta làm mọi người đồng loạt nhìn sang phía Diệp Thành... Trời, người đâu mất rồi? 

 Diệp Thành biến mất, hoặc có thể nói là khi mọi người ngửa mặt nhìn trời cao, hắn đã lén thi triển di thiên hoán địa. 

 Trước đó hắn nói linh ta linh tinh với Côn Bằng và Kim Ô là để kéo dài thời gian: Một là để cho mấy người Viên Hoàng trốn xa thêm; Hai là lén giải phong ấn thiên kiếp; ba là làm đối phương lơi lỏng sự cảnh giác. 

 Còn nguyên do thứ tư là để đánh lừa dư luận, ai mà biết khi nào mới độ thiên kiếp. 

 Nhưng mới hai, ba giây, tên này đã trao đổi vị trí với mười mấy người, chạy ra khỏi vòng vây, hắn không muốn mình bị đám Đại Thánh đánh chết trước khi thiên kiếp giáng xuống. 

 Đại Thánh Kim Ô tức giận, bỗng nhiên vươn tay, đánh ra một chưởng về phía Diệp Thành, muốn đập chết hắn. 

 Nhưng không chờ ông ta kịp tóm lấy Diệp Thành, sấm sét từ trên cao đã bổ xuống chưởng ấn kia. 

 Thiên kiếp giáng xuống, từng tia từng luồng trút xuống như thác bạc, toàn bộ chỉ nhắm vào một mục tiêu. Người trong không gian này đều nằm trong phạm vi thiên kiếp, đều phải bị động chịu kiếp. 

 Sấm sét của thiên kiếp không khác gì đòn tấn công của trời. Hễ là người ở đó, dù là cấp Đại Thánh hay Chuẩn Thánh, dù là nam tu hay nữ tu, toàn bộ đều bị sét đánh trúng. 

 Cảnh tượng có chút thê thảm, mấy người căn cơ yếu kém đều bị một đòn của sấm sét chôn vùi. 

 Dù là Đại Thánh, không ai may mắn tránh được, thiên kiếp rất công bằng, người cấp Chuẩn Thánh thì có sấm sét cấp Chuẩn Thánh, cấp Đại Thánh thì cũng có sét cấp Đại Thánh. 

 Người đáng nhắc tới nhất trong đó là thái tử Kim Ô, hắn ta vẫn trong trạng thái Nguyên Thần, còn chưa kịp phản ứng đã bị một tia sét bổ trúng, suýt bị đánh tới hồn bay phách tán, 

 “Lui!”, Đại Thánh Kim Ô hét lớn, nhét Kim Ô vào trong một pháp khí, sau đó chạy trốn, 

 Không cần ông ta nhắc, người chung quanh đã chạy thục mạng, dù không biết tại sao Diệp Thành lại độ kiếp nhưng họ biết thiên kiếp của thánh thể rất bá đạo, bất cẩn chút thôi là sẽ bị đánh tan thành mây khói như chơi. 

 Diệp Thành cũng cử động, tuân theo tôn chỉ không biết xấu hổ, hắn cứ lao về phía nhiều người. 

 Thiên kiếp cũng chuyển động theo hắn, Diệp Thành đi đâu, nó theo tới đấy, bổ không ngừng suốt dọc đường. 

 Tiếng hét thảm thiết vang lên, thê lương mà đáng sợ vô cùng, từng mảng từng mảng đông nghìn nghịt bị đánh tới mức thân thể và Nguyên Thần đều bị tiêu diệt. 

 Diệp Thành càng “săn sóc” tộc Kim Ô và Côn Bằng hơn, ở đây, hai tộc này thê thảm nhất, Chẩn Thánh bị bổ chết hàng loạt, Đại Thánh và Thánh Vương bị bổ tới mức phải tán loạn khắp nơi. 

 Khốn kiếp thật! Đại Thánh Côn Bằng tức giận, ngón tay đâm tới, muốn dùng một kích giết chết Diệp Thành. Chỉ cần Diệp Thành chết đi, thiên kiếp sẽ tan, như vậy họ có thể thoát rồi. 

 Nhưng ông ta vẫn đánh giá Diệp Thành quá thấp, đòn tấn công còn chưa trúng mục tiêu, Diệp Thành đã thi triển di thiên hoán địa, đổi vị trí với một Chuẩn Thánh tộc Côn Bằng, tránh thoát tuyệt sát của Đại Thánh. 

 Nhưng Chuẩn Thánh Côn Bằng kia lại mới là kẻ thảm nhất, bị ngón tay của Đại Thánh đâm thủng thần hải, Nguyên Thần mất, chiêu tuyệt sát làm tiếng hét cũng nhỏ dần. 

 Thấy thế, Đại Thánh Côn Bằng cũng dùng tới cấm pháp, phong bế không gian, hóa giải di thiên hóa địa. 

 Nhưng không gian vừa bị phong bế, Đại Thánh Côn Bằng đã bị sét đánh bay, ông ta bày cấm pháp cũng bị sét bổ tan, Diệp Thành vẫn có thể thi triển thuật pháp như cũ. 

 Có sấm sét trợ uy, không ai có thể phong bế không gian này, cũng có nghĩa Diệp Thành có thể thi triển di thiên hoán địa mà chẳng cần lo lắng điều chi, bất quá, điều kiện đầu tiên là hắn có thể dịch chuyển được đối phương đã. 

 Hắn đi vị rất đáng xấu hổ, không nhằm vào tộc Côn Bằng thì vẫn chọn chỗ đông người mà lao tới. 

 Tộc Côn Bằng gặp họa lớn rồi, tổn thất nặng nề, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương. 

 Đại Thánh tộc Côn Bằng chỉ muốn giết Diệp Thành, nhưng lần nào ra tay cũng bị hắn dùng di thiên hoán địa tránh thoát, chẳng những né được, hắn còn đổi cho người tộc Côn Bằng tới chịu chết thay. 

 Tộc nhân Côn Bằng hộc máu, chủ yếu là do tức quá mà thành, rõ ràng có thực lực giết Diệp Thành, thế mà khi Diệp Thành có thiên kiếp trợ uy, thêm chiêu di thiên hoán địa, dù dùng cách nào cũng không thể giết hắn. 

 Nếu đã không giết được thì họ trốn, né ra xa, tộc Côn Bằng đều dùng cách này. 

 Có điều, họ vẫn quá coi thường nghị lực của Diệp Thành, hắn như biến thành miếng cao dính trên da chó mặt dày. Họ chạy nhanh, tên này còn đuổi theo nhanh hơn, không cần ra tay, chỉ lo rượt bọn họ. 

 Có thiên kiếp bá đạo, tộc Côn Bằng tất nhiên không dám dùng cứng đối cứng, chỉ biết chạy. 

 Diệp Thành rất cố chấp, chỉ lo nhằm vào tộc Côn Bằng, họ chạy trối chết, hắn nhanh chóng đuổi theo cho sét bổ liên hồi. 

 Nhưng hắn cũng công bằng lắm nha. Hết Côn Bằng thì quay đầu tìm tộc Kim Ô, còn cả tộc Thần Bằng chín cánh, tộc Bát Kỳ Đại Xà, tộc Thái Cổ Phượng Điêu nữa, hắn đều “quan tâm” bằng nhau. 

 Kết quả, hình ảnh toàn trường có chút buồn cười, mấy chục vạn tu sĩ bị một mình Diệp Thành đuổi theo chạy tán loạn, trong đó không thiếu Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương. 

 Mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng ở ngoài đứng xem mà tặc lưỡi không ngừng, họ tu đạo hai nghìn năm cũng chưa bao giờ thấy hình ảnh ngang ngược, chưa từng gặp ai coi trời bằng vung như thế. Thiên kiếp của thánh thể đúng là bá đạo, thánh thể Diệp Thành đúng là không biết xấu hổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.