Nghe vậy, một đám Đại Thánh lập tức nổi giận, không tiếp tục hỏi xem là ai mà trực tiếp đánh sang.
Đám thái tử và công chúa tham gia thịnh hội đều không dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám Đại Thánh bay qua đỉnh đầu mình, đè ép tới mức họ suýt hộc máu.
Người tới không ít. Sau mấy Đại Thánh thì còn có Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương, con số đồ sộ, đông nghìn nghịt, họ bay qua rừng rậm Hồng Hoang, cuồn cuộn nhằm về một hướng.
Thái tử Kim Ô cười, sau đó đuổi kịp. Hiện tại có nhiều cường giả đi theo, hắn ta đã có khí thế, cũng muốn xem đám Diệp Thành sẽ bị chết thảm thế nào.
Rất nhiều thái tử và công chúa cũng theo đuôi, bay lên trời cao mà vẫn không quên nhìn sang Huyền Vũ Vương nấp trong tối, ông thì sao nào? Nhiều trưởng bối nhúng tay vào như thế thì ông có quản hay không?
Huyền Vũ Vương thì hay rồi, vờ như không biết, chỉ lo điêu khắc, trước đó ông ta không quản, hiện tại tất nhiên sẽ không xen vào. Giờ nhúng tay vào thì tộc Huyền Vũ sẽ thành cái mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trời đất rung chuyển, cổ thụ ngã như rạ, không gian hư vô sụp đổ thành từng mảng.
Phía trước, mấy người Diệp Thành thiêu đốt tinh huyết, không dám dừng lại. Đám người kia quá mạnh, họ không có năng lực phản kháng, một khi bị đuổi kịp thì mạng cũng chẳng giữ nổi.
“Mẹ nó, còn chút nữa thôi mà!”, Quỳ Ngưu tức giận mắng suốt dọc đường, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655128/chuong-2222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.