Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn hờ hững ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn xuyên qua bầu trời mờ mịt bên trên, ở đó ẩn giấu một đại trận, che phủ khắp bầu trời bao la, phong bế cả khoảng không gian mười vạn trượng.
Pháp trận Phong Thiên – một loại kết giới dùng để vây nhốt vô cùng cổ xưa, nơi bị phong bế, không ai có thể thoát ra. Nếu Côn Bằng không tiến vào trận chiến thì hắn cũng không phát hiện ra trận pháp này.
Hiển nhiên kết giới trận pháp Phong Thiên này là do thái tử Kim Ô và Côn Bằng hợp lực tạo thành.
Mà hai người chính là tiêu điểm của trận. Ban đầu Côn Bằng không nhúng tay là vì núp trong tối bố trí bày trận, đại trận thành hình, gã mới tiến vào chém giết Diệp Thành.
Trận pháp Phong Thiên mơ hồ, dù Diệp Thành có tiên nhãn thì chưa chắc có thể nhìn thấu.
Ngay cả hắn còn không nhìn ra thì ở đây, hơn nửa số khách mời cũng chẳng thể nào biết còn có kẻ bày trận, chắc chỉ có Huyền Vũ Vương đang ở trong tối là biết tới đại trận Phong Thiên này.
“Một bàn cờ lớn đấy!”, Diệp Thành dời mắt, khinh thường nhìn thái tử Kim Ô và Côn Bằng: “Ta nên thấy vinh hạnh vì có thể “được” thái tử hai tộc lớn là Kim Ô và Côn Bằng “hợp tác” đuổi giết mình, còn vì thế mà không hề tiếc rẻ việc bố trí đại trận Phong Thiên, thịnh hội mà ta vào dự ban đầu đã là một ván cờ không lối thoát”.
“Ngươi nên thấy vinh hạnh!”, Côn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655122/chuong-2216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.